Những Mạc Khải Mới qua Bí Tích Thánh Thể

Ngày 11, tháng 3, năm 2020

Ngày 11, tháng 3, năm 2020

 

Lucia:

 

Lạy Chúa, 1 giờ 39 phút, ngày Thứ Tư, tháng 3, ngày 11, năm 2020. Trước hết, con xin cảm tạ ơn Chúa đã dành cho chúng con thêm một Thứ Tư nữa. Chị em của chúng con cùng nhau hiệp nhất quỳ trước bàn thờ, trước Thập Tự Giá, trước nhà tạm, và bức tranh của Mẹ Nữ Vương, tại thánh đường Thánh Micae mà mỗi Thứ Tư Chúa thường dành cho chúng con cơ hội đến đây để dâng kính Sáu Lạy sau Thánh Lễ Misa.

 

Ngày hôm nay, con dâng lên Chúa tất cả những gì Chúa muốn con nói, Chúa  muốn con tường thuật, và những điều khao khát của con cũng như tất cả anh chị em đặc biệt trong tình trạng của dịch bệnh hôm nay để dâng lên Chúa, nhất là điều chúng con thấy đau lòng hơn nữa: dịch bệnh là một điều làm cho con người đề phòng và sợ hãi; nhưng điều quan trọng nhất đối với người Kitô hữu, là linh hồn của mỗi một người con chiên dân Chúa.

 

Đau lòng nhất là những thánh lễ không được cử hành tại thủ đô của người Công Giáo chúng con, nơi đó là một nơi mà Chúa chọn Giáo Hội chúng con đang cư ngụ. Không một thánh lễ nào còn được cử hành ngày hôm nay; cho dù từ ngày hôm nay đến ngày có được thánh lễ là khoảng ba tuần, nhưng chưa chắc sẽ như thế nào. Đó chính là điều mà chúng con càng quan tâm và đau lòng hơn.

 

Lạy Chúa, sự hợp lý của trần gian đang có thật, vì người ta sợ dịch bệnh và sợ chết, nhưng cái dịch bệnh của linh hồn con người đã không đề phòng từ bao giờ. Đây là điều cần phải so sánh một cách rất rõ ràng. Bởi vì tất cả những gì quan trọng nhất con người có thể làm nên, tất cả những việc mà họ đã đi đến mức độ bào chế ra vũ khí sinh học nên mới tác tệ như ngày hôm nay.

 

Còn đời sống linh hồn được nuôi dưỡng bởi chính Đức Giêsu KiTô, Máu của Ngài đã đổ trên thế giới này. Ngài đã đi vào con đường Thập Tự Giá đúng vào Tuần Thứ Hai, bắt đầu vào Tuần Thứ Ba của Mùa Chay đã nhắc nhở lại công cuộc lớn lao đó Chúa đã dùng chính Chúa để trở thành một vị thuốc để chữa trị cho linh hồn chúng con qua muôn thế hệ; từ những cục đất sét được trở thành những con người được cư ngụ với Ngài trên nước vĩnh cửu.

 

Đây là điều quan trọng nhất! Mấy ai có thể so sánh với cơn dịch bệnh hiện tại hôm nay. Lý luận của con người thì cho đây là điều cần thiết nhất để chúng con hay các Hồng y, các linh mục tu sĩ cư ngụ tại Roma– một nơi điều khiển toàn thể Giáo Hội – không còn cơ hội, đã ngưng cử hành thánh lễ, một sự hợp lý vì dịch bệnh.

 

Đúng! Nhưng đối với đời sống thiêng liêng, đời sống của linh hồn, mà Đức Giêsu Kitô Ngài đã liều chết để đến với thế gian, mặc thân xác của một con người, đem giá Máu để gội rửa cho tội lỗi thế giới trần gian, để giúp cho con người tẩy gội cái linh hồn dơ bẩn vì tội lỗi để được đến với Ngài.

 

Ngài giữ lời hứa! Từ bao nhiêu ngàn năm Thánh Lễ Misa vẫn tiếp tục được tiến dâng. Ngày nào còn Giáo Hội, ngày đó Thánh Lễ Misa vẫn còn tiếp tục thực hành nghi thức mà Chúa đã để lại và truyền ban cho thế giới của nhân loại. Đó chính là một vị Thiên Chúa chữa lành và ban cho con người tất cả những gì khi chúng ta đi đúng đường lối của Thiên Chúa.

 

Ngày hôm nay chỉ một cơn dịch bệnh thì đã đình trệ, và ngưng đọng lại. Con không biết những thế kỷ trước kia, hay bao nhiêu thế kỷ khác có vấn đề này hay không. Con không biết! Nhưng con chỉ biết ngay giây phút này, chúng ta phải cùng nhau hiệp nhất để cầu xin Thiên Chúa chữa lành, chữa lành cho dịch bệnh của thân xác và chữa lành cho dịch bệnh của linh hồn.

 

Nếu chúng ta đủ đức tin, nếu chúng ta can đảm mạnh mẽ, nếu chúng ta thật sự đứng dậy để đòi lại những gì thuộc về chúng ta; không ai có quyền ngưng lại những gì Thiên Chúa đặt để và ban đến cho chúng ta. Đây là lúc mà con người cần Chúa nhất, đây là lúc mà con người nhìn thấy được những điều đang xảy ra do nơi loài người tự động phá hủy đi những gì tốt đẹp nhất, hủy diệt đi những gì tự nhiên thiên nhiên nhất, hủy diệt đi quyền tự do của con người do chính đang tự tạo nên.

 

Nhưng chính vì điểm đó mà ngăn chặn đi đời sống thiêng liêng, của nuôi linh hồn, và sự gần gũi do Thiên Chúa truyền ban và đang ban cho những ơn phúc; ơn lành đình trệ một cách mà chúng con thấy thật đau lòng.

 

Lạy Chúa, chúng con là những người tầm thường bình thường, không có gì cả, chỉ có một điều duy nhất những ngày vừa qua chúng con bối rối lo âu, dù rằng dịch bệnh chưa đến tiểu bang của chúng con đang cư ngụ, chúng con cũng cảm thấy buồn và hoang mang sợ hãi. Nhưng nỗi buồn hoang mang đó làm và giải quyết được gì, và chúng con tìm cách gì để tránh nạn; khi con virut nó thật sự đã đến thì làm sao có thể tránh khỏi?

 

Sự sợ hãi đã làm cho con người với những ngày trở nên mất lý trí. Cuối cùng, con được nghe sự thông báo nước Ý sẽ không còn bất cứ một thánh lễ nào, ngay cả những đám tang cũng không còn cơ hội được chịu những nghi thức với Bí Tích cuối cùng đó. Không phải thế giới này tất cả đều chết vì virut corona, còn những người chết bởi vì tai nạn xe cộ, hay họ chết vì bệnh già, bệnh yếu, họ cũng rớt vào trường hợp này có phải oan ức hay không?

 

Con virut này là chính con người tạo nên. Thần dữ nó dùng đủ mọi cách hợp lý và hợp tình để nó ngăn chặn những gì thuộc về chúng ta. Điều này là một điều không thể, vì Thiên Chúa dành cho chúng ta quyền lợi để được chiêm ngưỡng Ngài mỗi ngày, để được đón rước Ngài mỗi ngày.

 

Mình và Máu là của nuôi linh hồn, là sự hiện diện với sự chúc phúc của Thiên Chúa, là sự có mặt của Ngài để bảo vệ chúng ta, là sự yên ủi của Thiên Chúa. Không thể nào ai dám cả gan lấy mất đi cái quyền đó của chúng ta khi Thiên Chúa, Đấng quyền năng chủ quyền, dành cho chúng ta, và lịch sử đó không ai dám cả gan ngưng lại tất cả những gì vốn thuộc về Thiên Chúa.

 

Thế giới của loài người hôm nay chúng ta sợ cơn bệnh, chúng ta sợ chính quyền, chúng ta sợ hợp lý với thế giới của trần gian nhưng chúng ta không thấy được linh hồn của chúng ta đang bị chết dần chết mòn. Thiên Chúa để cho chúng ta thấy được cơn dịch bệnh này để chúng ta nghĩ đến đời sống thiêng liêng của chúng ta, và những cơn dịch bệnh đó qua bao thế kỷ cũng chưa được chữa lành.

 

Ngày hôm nay, chúng ta hãy nhìn xem, cho dù chúng ta ngưng cử hành các thánh lễ, chúng ta nhắm điều đó có bớt hay không, hay còn rất nhiều điều với sự hợp lý của trần gian? Xin hãy nhìn lại và coi lại có hợp lý với đời sống đức tin của chúng ta hay không, có hợp lý với vai trò mà Thiên Chúa đã đổ Máu và chết cho chúng ta nhằm vào Tuần Thứ Hai của Mùa Chay, để nói gì trong tình trạng này?

 

Đối với chúng ta, đây là một điều được mang đến với thế giới. Biết bao nhiêu người họ sẽ xỉa xói và nói chúng ta là những người cuồng tín, cổ lỗ sĩ, hay nhìn chúng ta không có học, hoặc là kiến thức quá thấp.

 

Đúng! Bởi vì kiến thức quá thấp cho nên chúng tôi dựa vào Thiên Chúa để chúng tôi đi, bởi vì kiến thức quá thấp cho nên tôi hiểu được Thiên Chúa cứu chúng tôi trong tội, bởi vì kiến thức quá thấp cho nên chúng tôi biết Thiên Chúa là Đấng chữa lành, và là Đấng Thiên Chúa cho chúng tôi tất cả. Dù ngày hôm nay chúng tôi chết nhưng tương lai của chúng tôi cũng sẽ được ở trong Lòng Thương Xót với Ngài.

 

Vì kiến thức chúng tôi quá thấp hèn cho nên chúng tôi muốn những gì thuộc về chúng tôi, không phải vì bất cứ một điều gì của quyền chức của quý vị, không phải cái nhìn của quý vị trong sự hợp lý mà cắt đứt đi một liên hệ gần gũi mà hằng ngày chúng tôi cần trong cuộc sống.

 

Chúng tôi chỉ biết một điều duy nhất ngày hôm nay thế giới đang đi vào tình trạng với sự phát triển khoa học kỹ thuật kỹ thuật, nhưng cho đến ngày hôm nay, gần ba tháng tất cả các nước vẫn chưa tìm được một thứ thuốc chỉ có nói chứ chưa bao giờ tìm được. Đây là điều mà con người vẫn đang chết dần chết mòn với cơ dịch bệnh corona.

 

Chúng tôi biết chạy vào ai? Chúng tôi đến với Chúa, chúng tôi xin với Chúa. Chúng tôi biết chắc rằng trên 2000 năm trước Chúa Giêsu đã từng chữa lành cho con người, Chúa Giêsu đã từng chữa lành cho những người đui được thấy, người què được đi, người chết được sống lại. Ngay cả những lúc mà những người đói khi lắng nghe sự chỉ dạy của Ngài qua Phúc Âm Tin Mừng. Ngài đã nhìn thấy cơn đói của con người vào thời đó. Chỉ năm chiếc bánh và hai con cá mà Chúa đã làm cho 5000 người ăn no phủ phê, còn dư lại mười hai thúng.

 

Những điều đó, từ đức tin và từ phép lạ đã có trong Phúc Âm Tin Mừng, thì Đức Giêsu trên 2000 năm trước và Đức Giêsu sau trên 2000 năm Ngài vẫn còn ở đây. Sự hiện diện của Ngài đã tỏ cho chúng tôi nhìn bằng mắt và chúng tôi nghe bằng tai; tất cả những điều mà con người chỉ nằm trong một đời sống theo thói quen, lắm lúc lề luật cũ kỹ đã đặt để nặng nề và dường như đời sống đức tin mất dần đi, và đức tin trở nên yếu ớt.

 

Cho nên, hợp lý với trần gian nhưng không hợp lý với thiên đàng. Như Chúa đã từng nói: bởi vì những sự suy nghĩ của các ngươi là những điều của hạ giới, nhưng tất cả những điều của Chúa làm và những điều của Chúa dạy và nói là những điều của thiên giới.

 

Chúng ta tin vào Chúa, chúng ta thuộc về Chúa, và chúng ta có Chúa là Đấng Cứu chuộc chúng ta, là Cha của nhân loại, và tất cả những gì trong sự hiền lành chân chính và công chính, ch í nh là Thiên Chúa. Nhưng ngày hôm nay chỉ có cơn dịch bệnh, chỉ có con virut corona mà đã làm cho thế giới khủng hoảng, và rời khỏi những gì thuộc của mình; dù là bao nhiêu thế kỷ Chúa vẫn giữ lời hứa để ở lại với chúng ta qua Thánh Lễ Misa. Cho nên, ngày hôm nay bất cứ điều gì hợp lý hay không, chúng tôi chỉ xin thưa và dâng lên Thiên Chúa với cái lạy đầu tiên.

 

Không phải là điều mà chúng con đang biết, mà đây là một sự thúc đẩy của Thần Khí Thiên Chúa, để giúp cho chúng con trong đời sống của đức tin. Nếu chúng con thật sự tin vào Chúa, nếu chúng ta biết được sự thật và chứng minh, thì như Phúc Âm Tin Mừng đã nói: “Ai giữ mạng sống mình thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống vì Thầy thì sẽ tìm lại được.” Bởi vì chúng ta chỉ biết một điều, chúng ta có sợ hãi nhưng cơn bệnh đến thì dù một sự bất cẩn bé nhỏ chúng ta cũng rớt vào tình trạng của dịch bệnh và tâm bệnh.

 

Ngày hôm nay, quả thật đúng! Điều mà chúng ta cẩn thận là chúng ta biết những nơi vướng bệnh đó chúng ta cẩn thận hơn. Nhưng đời sống của tập thể sẽ không tách rời được, vì chúng ta không sống một mình, không phải ở giữa sa mạc, chúng ta phải cần đến nơi chợ búa để mua thức ăn, chúng ta còn phải tiếp xúc với tất cả những việc mà chúng ta không làm được, mà chính những người khác làm.

 

Chúng ta cần có một đời sống tập thể, nhưng đời sống tập thể ngày hôm nay đang rớt vào tình trạng với dịch bệnh; chúng ta có thể giới hạn nhưng không thể lâu được. Đó là điều cần thiết nhất phải biết một cách rất rõ ràng. Tại sao cơn bệnh này nó đến vào lúc này? Nó không đến khoảng năm năm trước, một năm trước hay hai năm trước, hoặc nó đến khoảng 20 năm sau, nhưng lại đến trong lúc này?

 

Lúc này là lúc mà chúng ta thấy có sự hỗn loạn khắp nơi trên thế giới – từ đời sống của đức tin, từ đời sống của các đấng bậc, từ Giáo Hội cho đến những người Kitô hữu, cho đến khắp nơi trong mỗi một quốc gia đều tranh đấu, đều thi thố về khoa học kỹ thuật, với những trái bom nguyên tử ai cao hơn và ai thấp hơn, và còn tranh giành rầm rộ khủng khiếp ở biển Đông.

 

Chúng ta thấy sự tranh giành trong đời sống về thương mại, đời sống về kinh tế, đời sống con người, giữa người và người vẫn là một sự ấu đả lẫn nhau, đi đến triệt hạ lẫn nhau một cách khủng khiếp. Cuối cùng hận thù đó nó đã mang lại thương tích khủng khiếp cho chính đất nước đó, hay cho những người đối nghịch đang tìm đủ mọi cách để triệt hạ đất nước đó, hay chính con người đó. Có phải là thù hận sẽ gây nên biết bao nhiêu tang tóc và tang thương, nhưng điều dự định của con người sẽ không hoàn tất được, và cuối cùng làm điều ác và dự tính điều ác thì điều ác đó nó sẽ trả lại trên lưng của người đó.

 

Chúng ta đã thấy rất rõ ràng trong tình trạng của xã hội thế giới ngày nay, đồng thời nó có một sự hợp lý là tình thương muôn thuở của Chúa không bao giờ dừng lại trên từng mỗi một cá nhân, hay trên từng mỗi một đất nước. Vì Ngài yêu thương con người, vì Ngài chết cho cả toàn nhân loại, và Ngài dành cho những người con khờ dại, những người con ngoan cố, những người con mà hoàn toàn sống dưới một bầu trời Thiên Chúa tạo dựng nên, không khí Ngài ban cho. Tất cả đều của Ngài, nhưng nó lại không biết Ngài, từ chối Ngài, thách thức Ngài, và còn xúc phạm đến Ngài.

 

Điều đó làm cho Chúa đau lòng biết chừng nào! Nhưng Chúa không phải vì sự đau lòng đó để sửa phạt nó, vì Chúa biết nó khờ, nó dại, và nó ngu. Bởi vì điều đó mà Chúa vẫn là một Thiên Chúa đầy Lòng Thương Xót, trước khi Ngài làm bất cứ một điều gì Ngài cũng cho con con người cơ hội.

 

Vào thời điểm của Cựu Ước bởi vì sự ngoan cố cứng đầu và chai đá mà Thiên Chúa đã nói với thành Sôđôma và thành Gômôra, bởi vì Chúa thương và Chúa đã chỉ dạy, “Các ngươi hãy trở về, các ngươi hãy lắng nghe và các ngươi hãy tắm rửa, gội rửa lại để trở nên công chính.”

 

Và Chúa đã yêu thương, và đã dành cho hai thành trì kia. Chúa cũng đang nói với thế hệ của nhân loại hôm nay, với tất cả những quốc gia, những người lãnh đạo, tất cả những người đang sống đi ngược lại giáo lý và loại bỏ giáo lý, và ai sống trong giáo lý thì chúng ta thấy một cách rất rõ ràng sự chiến thắng nó càng ngày càng bành trướng và có thể nhìn thấy được.

 

Ai đi trong đường lối của Ngài trong công chính lẽ phải và công bằng sự thật, thì sự chúc phúc đó sẽ tiếp tục. Ngài sẽ bảo vệ những người đó, Ngài sẽ bảo vệ những vị lãnh đạo đó, và Ngài bảo vệ sự công chính của đất nước đó. Nhưng tội thay cho những kẻ bất chính, những kẻ làm việc ác, những kẻ có mưu đồ bất chính, và những kẻ có tâm địa ác!

 

Đất nước đó họ không đón nhận Thiên Chúa, họ mất đi một quyền lợi lớn lao. Thiên Chúa đã chết cho chính họ, Thiên Chúa đã cho họ những vùng đất với một số đông dân chúng. Đáng lẽ họ phải biết Chúa, họ phải trở về với Chúa dù là bao nhiêu ngàn năm.

 

Nhưng ngày hôm nay đã đến lúc! Tất cả mọi việc chúng ta còn nghe và còn hiểu, khi chúng ta hiểu được tại sao lại có chữ Alpha và Omega, Bắt Đầu và Cuối Cùng? Hai chữ này cộng lại cũng thêm hai chữ là bốn chữ. Nhưng cho đến thế kỷ ngày hôm nay văn minh, tinh vi và khéo léo; khoa học và kỹ thuật đã đi một mức độ cao nhưng chưa hiểu được bốn chữ này có ý nghĩa gì trong cuộc sống của chúng ta là thân phận của con người, đứng ở dưới một bầu trời và sống trong sự chúc phúc của Thiên Chúa, và sống trong sự chỉ dạy qua giáo lý của Thiên Chúa.

 

Lòng nhân từ bao la của một Đấng Thiên Chúa trọn tình thương, Ngài là tác giả của hai chữ “tình yêu”, cho nên Ngài để cho chúng ta hiểu được tình yêu là gì? Tình yêu nhẫn nại, tình yêu cho đi, tình yêu luôn luôn rộng rãi, và tình yêu luôn cao thượng, không chấp tội, và không để cho tội làm chủ, mà Ngài thương, dắt dìu đưa trở về bằng một hiện thực rõ ràng, bằng việc làm, bằng hành động, bằng tất cả quyền năng của Thiên Chúa tỏ hiện cho con người đứng dậy và thấy rõ.

 

Nhưng bởi vì cặp mắt của chúng ta quá hèn mọn, quá yếu đuối, quá thấp hèn, và quá giới hạn trong sự hiểu biết cho nên chúng ta luôn nuôi tội, dưỡng tội, và sống trong một đời sống chỉ biết thực tại. Ngày hôm nay, chúng ta vẫn ôm lấy những thương tích đau khổ mà chúng ta đang làm cho nhau và chúng ta vẫn tiếp tục sai để kẻ thù đang chiến thắng.

 

Lúc chúng ta rớt vào tình trạng mà vũ khí sinh học nó đã đến rồi thì làm sao có cách để vãn hồi đây? Nếu nó đã tìm ra được thì chắc đã tìm ra từ lâu. Ngày hôm nay vẫn kéo dài, đó cũng là những việc đang và đã tìm và chưa chắc sẽ được hay không. Mỗi ngày số người trong thế giới của con người cứ mất dần đi; đó chính là những người đồng loại của chúng ta. Dù là khác ngôn ngữ, khác màu da nhưng họ vẫn là một con người Chúa đã tạo dựng nên họ, Chúa cho họ sống và Chúa cũng cho chúng ta được sống.

 

Như Chúa đã nói: “Ta ban bầu trời và tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người công chính, và ngay cả những kẻ tội lỗi cũng được sống dưới vòm trời đó.” Nhưng điều mà Chúa muốn là giáo lý của Ngài được thực hành trên chúng ta, những người lắng nghe và vâng phục.

 

Chúa không phải không nghe, Chúa không phải không thấy, Chúa không phải không biết những kẻ gian ác và những kẻ công chính đang ở giữa thế giới này. Những sự công chính thì không ai có thể đập ngã nó hoặc dùng đủ mọi cách thủ đoạn, nhưng cuối cùng cũng chuốc lấy nhục nhã mà thôi. Nhưng con người thì lại quá cứng đầu, lại tiếp tục ngoan cố.

 

Chúng ta hãy đọc Bài Đọc I của ngày hôm qua, Đức Chúa Cha đã phán, dành cho những kẻ tội lỗi trong thành Sôđôma và thành Gômôra. Hôm nay Chúa cũng đang nói cho tất cả các quốc gia đi trong đường lối nghịch lại với giáo lý, trừ khử Thiên Chúa và không tin vào một giáo lý duy nhất và độc nhất, là Đấng Thiên Chúa đã chịu chết cho nhân loại, đã cứu nhân loại và dành cho chúng ta một giáo lý, đó là một điều bình thường nhất.

 

Mười Điều Răn được để lại là một căn bản cho toàn thế giới. Từ những vị lãnh đạo cho đến mỗi một quốc gia, Đấng tối thượng hay những người dân bình thường, Mười Điều Răn là căn bản cho đời sống của con người chúng ta. Chúa không đòi hỏi gì cả, Chúa chỉ nhắc nhở chúng ta nếu chúng ta hiểu được Mười Điều Răn thì đời sống chúng ta sẽ không đi đến ngày hôm nay.

 

Nhưng bởi vì chúng ta khước từ, thỏa mãn dục vọng, thỏa mãn cho tham vọng, thỏa mãn cho tất cả quyền lợi mà chúng ta nghĩ rằng sẽ trở thành bá chủ hoàn cầu. Bởi vì cái mộng bá chủ hoàn cầu, cho nên khước quyền của Thiên Chúa để làm những điều mình muốn, bất chấp thủ đoạn để đạt đến mục đích và xúc phạm đến Thiên Chúa. Cuối cùng, xúc phạm đến Thiên Chúa thì sự trả lời nó không quá xa.

 

Và đây là thời gian để những kẻ phản bội Chúa, những kẻ phản nghịch Chúa, những kẻ xúc phạm đến Chúa, và những kẻ bề ngoài với một chiếc áo thụng thà thụng thịnh của kinh sư và Biệt Phái hãy mở mắt mà nhìn, Thiên Chúa sẽ lấy lại tất cả sự công bằng trên mỗi một người của chúng ta. Vì chính Ngài đã tạo dựng nên, Ngài đã dành cho chúng ta thời gian để sửa đổi đời sống, Ngài đã dành cho chúng ta tất cả những sự đặc biệt nhất. Ngài yêu cầu chúng ta có lòng tin.

 

Chúng ta đã để Lời của Ngài kể như trôi qua như giòng nước, chúng ta giữ lại những cái rác rưởi trong đời sống của chúng ta, chúng ta giữ lại những cái gì của tạm bợ trần gian. Hôm nay, chúng ta hãy tiếp tục đi, hãy tiếp tục nhìn cái gì của trần gian, hãy nhìn tất cả những gì của hạ giới, với cách suy nghĩ của chúng ta, để chúng ta hãy tiếp tục đón lấy sự thất bại, thất vọng, và cái chết thê thảm và thê lương như hôm nay.

Đã đến lúc chúng ta chưa đủ sức để mở mắt hay sao? Chúng ta chưa có thấy rằng chỉ có Thiên Chúa là Đấng đang cứu chúng ta hay sao? Chúng ta không thấy rằng chỉ có Thiên Chúa là một nền tảng để chúng ta chạy đến với Ngài trong lúc lâm chung hấp hối của nhân loại. Đang lúc cơn dịch bệnh mà mỗi ngày truyền thông cứ tiếp tục nói, truyền thông tiếp tục đem ra tất cả những điều làm cho con người cảm thấy căng thẳng hơn, lo lắng hơn. Dù rằng nó không tệ hại, nhưng sự căng thẳng qua sự đồn đại nó làm cho chúng ta cảm thấy khiếp sợ.

 

Nhưng chúng ta có biết rằng những điều xảy ra đây Chúa có biết hay không? Chúa biết chớ! Chúa thấy chớ! Chúa nghe chớ! Chúa hiểu được những người vô tội đã chết vì chính cơn dịch bệnh này, vì khát vọng của con người trong trần gian này. Bởi những điều mà con người đã khước quyền Thiên Chúa giết chết người của Chúa, giết chết những nạn nhân vô tội, giết chết những kẻ đã biết sám hối.

 

Giờ cuối cùng của những tội nhân Chúa nghe chớ, Chúa hiểu chớ, nhưng chúng ta thì lại không hiểu. Cơn dịch bệnh của thân xác chúng ta khiếp sợ như thế, chúng ta khủng hoảng như thế, chúng ta chuẩn bị biết bao nhiêu triệu, bao nhiêu tỷ để đối phó với nó, nhưng chúng ta có bao giờ chuẩn bị cho các dịch bệnh của linh hồn mà bao nhiêu cái thế kỷ nay Chúa phải đổi về bằng giá Máu để chuộc lại linh hồn chúng ta, để chúng ta sống được hạnh phúc vĩnh viễn với Ngài ở đời này và lẫn cả đời sau?

 

Có ai nghĩ đến điều này? Có ai nghĩ đến điều mà Chúa cho phép chúng ta phải nghĩ đến điều này, tuy nó không thực tế, nhưng nó thực tế trong đời sống của thiêng liêng và bảo đảm cho đời sống của linh hồn. Cho nên, ngày hôm nay, chỉ có một điều duy nhất chúng ta hãy nhìn thấy và chúng ta hãy nghe cho rõ: Alpha và Omega được nhắc nhở lại cho mỗi một người Kitô hữu chúng ta.

 

Khi chúng ta đến với cuộc đời này là Chúa cho phép chúng ta mang thân xác của một con người sống giữa một thế giới. Ngài cũng dạy cho chúng ta và cho chúng ta giáo lý để chúng ta được sống chung và nhận ra được những gì thuộc về Ngài, nhưng Ngài cũng cho chúng ta lý trí để phân biệt giữa đúng và sai giữa thiện và ác. Ngài cũng để cho chúng ta thấy được tình hình của một đời sống xung quanh chúng ta trong một đời sống tinh vi khéo léo.

 

Nhưng cuối cùng chúng ta đã bỏ rơi Chúa, chúng ta đã xem thường luật lệ của Thiên Chúa, và chúng ta đang sống trong tội lỗi với khoa học kỹ thuật, với bộ máy mà Thánh Elizabeth Ann Seton đã nói cái hộp đen đến với thế giới thì chính cái hộp đen đó cũng là những ngày cuối cùng của lịch sử, thưa tất cả các quý đấng.

 

Bởi chính vì những điểm này mà chúng ta đã bỏ Chúa và chúng ta theo những phương pháp của một thế giới trần gian. Đúng! Văn minh Chúa dành và ban cho chúng ta có sự tìm hiểu, có sự khôn ngoan sáng suốt để tạo nên một đời sống hợp lý.

 

Khoa học kỹ thuật hôm nay nó đạt đến mức tinh vi nhưng Chúa dành cho chúng ta nếu đạt đến một mức trong công chính và công lý thì chúng ta thật sự rất hạnh phúc, vì chúng ta được sự chúc phúc bởi Thiên Chúa chúng ta mới có món quà này. Nhưng món quà này đã làm cho chúng ta sai lạc, chúng ta mất đi thời gian, bận rộn với nó suốt cả ngày và làm cho chúng ta nên tội cũng vì chính khoa học kỹ thuật này.

 

Tất cả những gì chúng ta xin Chúa đều cho, nhưng Chúa chỉ yêu cầu một điều: chúng ta sống trong công chính và chúng ta sống để biết được giáo lý căn bản của Ngài, thì chúng ta có thể điều khiển tất cả những gì ở dưới vòm trời do Chúa cho phép. Nhưng chúng ta đã để cho máy móc, chúng ta đã để cho khoa học kỹ thuật này nó đang điều khiển bộ não và lý trí của chúng ta, để giết người, để thu lợi, làm những việc ác để chúng ta thỏa mãn dục vọng, tham vọng, và khát vọng.

 

Đó là câu trả lời! Là sự Kết Thúc. Omega mà chúng ta cần phải biết, và Omega đó chính Chúa là Đấng chủ quyền. Mọi sự sẽ được kết thúc. Ngày hôm nay, chúng ta phải đi vào con đường kết thúc; sự Kết Thúc đó để cho chúng ta được nhìn thấy rằng tất cả đều qua đi, và trở lại với một vị trí.

 

Chúa là Đấng chủ quyền, Ngài nhìn thấy chúng ta và linh hồn chúng ta, và chúng ta đáng được đến một nơi mà Chúa đã dọn sẵn hay đến một nơi phải vĩnh viễn muôn đời vì sự chọn lựa của chúng ta, với những ngày trong thân xác. Ngài đã dành tất cả để chúng ta chọn lựa.

 

Hôm nay, mỗi một người chúng ta đều hãy dùng lý trí của mình, con tim của mình bị khô khan, nguội lạnh, ích kỷ, nghi ngờ, đoán xét, và còn rất nhiều điều tội lỗi trong chúng ta, mờ đi những gì ở trong lương tâm, lương tri với sự thật, với sự công chính đặc biệt Thiên Chúa đã dành cho con người. Bởi vì tội lỗi đó mà Chúa đang nhắc nhở cho chúng ta và cũng đang nhắc nhở cho cả thế giới này thành Sôđôma và thành Gômôra.

 

Chúa đang cho chúng ta cơ hội, qua ân sủng của Lòng Thương Xót, với hồng ân để trở về với Ngài. Phương cách nào để trở về và điều gì để trở về? Chúng ta vẫn tiếp tục ngồi trên bàn giấy của những vị lãnh đạo, cãi vã lẫn nhau, và còn bàn luận cho hợp lý giữa thời đại này. Rồi còn các vị đại diện Giáo Hội, các hồng y, các giám mục để cho đời sống của con người đi vào thực tế của ngày nay.

 

Hãy đòi đi! Hãy tiếp tục đi! Bây giờ Thánh Lễ Misa cũng chẳng còn, lấy gì đòi? Bây giờ không còn cơ hội, muốn ngồi bàn cũng không còn cơ hội nữa. Cơn dịch bệnh nó đã đến rồi thì lấy gì mà đòi hỏi cho thực tế trong đời sống? Không phải là điều tự nhiên đâu! Đây là điều Chúa muốn cho xảy ra, đây là bắt đầu một cuộc thanh lọc, để chúng ta hiểu được giá trị của thân xác mà chúng ta quý trọng như vậy.

 

Chúng ta tìm đủ mọi cách nhưng chúng ta không biết rằng chúng ta sống, và đang mượn tất cả từ nơi Thiên Chúa. Chúng ta có là từ nơi Thiên Chúa, chúng ta còn cũng là từ nơi Thiên Chúa, chúng ta sinh tồn cũng là từ nơi Thiên Chúa và tất cả đều của Thiên Chúa.

 

Ngày hôm nay, chúng ta đang tìm cách để bảo vệ cái thân xác hèn mọn tội lỗi yếu đuối này, chúng ta đang tìm đủ cách để có thể bảo vệ thân xác, chúng ta bắt đầu tiêu dẹp linh hồn dần dần. Nhưng đây là lúc linh hồn chúng ta phải đứng dậy, bởi vì chúng ta biết rằng thế giới này và những gì được sống chỉ là tạm bợ; cao lắm chỉ là 130 năm. Có hay không? Nếu những người sống thọ chỉ 130 năm, nhưng thời này cao lắm 100 tuổi họ đã chết.

 

Thời gian chỉ có một trăm năm, nhưng một ngàn năm và vĩnh viễn muôn đời ai bảo đảm? Chính Đức Giêsu bảo đảm, chính giá Máu của Ngài bảo đảm, tình thương và Lòng Thương Xót bao la của Đức Chúa Cha bảo đảm, và tình yêu muôn thuở ở lại để ban cho chúng ta sự khôn ngoan, sáng suốt hiểu biết trong tình yêu, sự thật lẽ phải và công chính, chính Chúa Thánh Thần bảo đảm, bảo đảm đời này lẫn đời sau.

 

Nhưng cho đến giây phút này chúng ta vẫn chọn thế gian, chúng ta vẫn chọn thế giới, chúng ta vẫn chọn những gì thuộc về chúng ta, ở nơi cái điều kiện của thế giới con người. Chúng ta quyết định cắt đứt đi những gì mà Thiên Chúa dành cho chúng ta: một khế ước mãi mãi muôn đời.

 

Chúa đã nói với các tông đồ: “Các con hãy đi rao giảng Tin Mừng, Thầy ở lại với các con mọi ngày cho đến tận thế.” Câu này hôm nay chúng ta phải suy gẫm cho thật kỹ, chúng ta phải nghe cho thật rõ, và chúng ta hãy dành những giây phút thinh lặng kia để cầu nguyện và coi sự trả lời của linh hồn.

 

Chúa đang chờ đợi sự trưởng thành của mỗi một người Kitô hữu chúng ta. Chúa đang chờ đợi mỗi một chức vụ mà Ngài đã chọn để thay thế Ngài dẫn dắt đoàn chiên và nghe cho thiệt rõ những điều Ngài muốn, qua bổn phận trách nhiệm của những người có chức vụ hôm nay. Tha hồ cãi vã, tha hồ thỏa mãn cho tất cả những gì họ đang làm qua chức vụ, và tha hồ để lo cho mục vụ.

 

Đúng!  Mục vụ cần phải lo, nhưng mục vụ thuộc về ai? Mục vụ khi chúng ta trọn vẹn để dâng cho ai? Dâng cho một Đấng Thiên Chúa đáng để chúng ta thờ lạy, để chúng ta làm những sự tốt nhất, đẹp nhất trong giáo lý của Ngài để dâng lên Ngài, để xin được đẹp lòng Ngài; hay chúng ta phục vụ cho thân xác của chúng ta, phục vụ cho quyền lợi của chúng ta, phục vụ cho đời sống cá nhân của chúng ta, hay phục vụ trong con người chúng ta, khát vọng và ích kỷ.

 

Ngày hôm nay hãy lắng động tâm hồn; không có gì mà tự chúng ta biết cả, nó rất bình thường và đơn giản thôi. Nhưng chúng ta đã thiếu lòng tin, thiếu đời sống đức tin, thiếu một tấm lòng, đó chính là sự bền đỗ. Cho nên chúng ta mới để kẻ hở và kẻ thù nó nhắm được những kẻ hở đó, nó đến đúng lúc. Ăn trộm, khi nó muốn canh để bước vào căn nhà đó, nó luôn canh giữ để thấy khi chúng ta sơ hở hay vắng nhà, nó đi vào căn nhà đó, nó mới có thể lấy được tất cả những gì nó muốn.

 

Hôm nay chúng ta cũng đang nằm trong tình trạng đó, chúng ta đã để kẻ hở, và cái kẻ hở đó hợp lý lắm quý vị ơi! Cái kẻ hở đó nó hợp lý vô cùng trong thế giới này, một sự giải thích vô cùng hợp lý. Vì sự hợp lý đó cho nên chúng ta đẩy Chúa ra ngoài, chúng ta đẩy Chúa xa hơn nữa, và chúng ta hoàn toàn mất đi một sự liên lạc trong lúc chúng ta cần nhất.

 

Chúng ta cần nhất là đôi tay chữa lành của Ngài, là nguồn an ủi hạnh phúc của cuộc đời chúng ta! Chúa không bao giờ từ chối lời hứa đó, vẫn giữ cho đến ngày hôm nay, dù chúng ta tàn tật, dù chúng ta bệnh tật, dù chúng ta không hoàn hảo, dẫu chúng ta đã kiệt sức, dẫu chúng ta là một người bệnh tật, bị lây lan và bị sợ hãi. Nhưng Chúa không sợ lây, Chúa đến với chúng ta để vỗ về khi chúng ta cần Ngài.

 

Nhưng giây phút này, chúng ta lại rời xa Chúa, chúng ta đã ngăn cản những người họ tìm đến để xin những giây phút còn lại trong niềm hy vọng khi họ đang không còn một người nào bên cạnh của họ. Họ bị cách ly, vì sợ cơn dịch bệnh chết người. Nhưng Chúa lại muốn chúng ta qua cơn dịch bệnh này, những người nếu thật sự ra đi khi họ kêu cầu danh Chúa, họ trở về với lòng sám hối ăn năn như sự mời gọi của Ngài, thì sự ra đi của họ Chúa cũng dành cho họ nguồn ân sủng. Họ ra đi trong lúc này để được về với Chúa vĩnh viễn muôn đời.

 

Còn nếu chúng ta cứ tiếp tục sống trong sự ngoan cố, chai đá với tội lỗi, dù chúng ta sống có tiếp tục bao nhiêu năm tháng, chúng ta sống trong tội thì cuộc sống chúng ta trở nên vô nghĩa mà thôi. Giờ mà chúng ta ra đi nhưng không biết Chúa, và nhận ra Chúa với tâm tình của sám hối thì linh hồn chúng ta sẽ đi về đâu?

 

Chúng ta hãy nhìn đến đời sống của đức tin; đây là giây phút Chúa yêu nhân loại, Chúa yêu con người. Chúa dành lại những gì thuộc về Ngài. Chúa không muốn chúng ta tiếp tục sai, sống trong sự lừa gạt của thần dữ, Chúa không muốn chúng ta tiếp tục sống với những ngày tháng mà chúng ta đốt chết linh hồn chúng ta bằng những điều tầm thường, bằng những điều không có giá trị mà chúng ta đang đối diện với nó.

 

Chúng ta đang đốt chết linh hồn chúng ta với những khát vọng, với những tham lam, với những quyền chức, với tất cả những sự ỷ lại với sự khôn ngoan sáng suốt của hạ giới. Chúng ta thấy chính Chúa đã nói: những điều của Thiên Chúa suy nghĩ, những điều Thiên Chúa làm là thiên giới. Thiên giới có rất nhiều điều cao siêu huyền nhiệm, thiên giới có một tình thương yêu vô biên và bất tận, và thiên giới sẽ dành cho chúng ta tất cả những sự hoàn mỹ nhất.

 

Nhưng với cặp mắt của hạ giới thì chúng ta chẳng hiểu và chẳng biết, cho nên, ngày hôm nay, đây là lúc chúng ta thấy điều gì quan trọng, bởi vì Thánh Lễ Misa mỗi ngày được dâng, thành trì và thành đô của người Kitô hữu, trọng điểm tại Roma. Nhưng ở trong thành trì Roma những người như chúng ta đến để hành hương, những người đến tham quan thì tất bật, đông đúc và chen chúc, có những lúc phải sắp hàng.

Còn những người ở bên cạnh thành đô đó là những người bói toán, là những kẻ không tin Chúa, bên cạnh là những người đồng tình luyến ái, bên cạnh là những con người tự do biểu tình theo cách mà chúng ta đã nhìn thấy: cuộc diễn hành của những người đồng tình quả thật là khủng khiếp, và còn có những điều mà chúng ta đã thấy.

 

Có một người phụ nữ cách đây không lâu chúng tôi nhìn được trên mạng, Đức Thánh Cha đang làm lễ mà cô ta từ ở dưới nhảy phóc lên trên bàn thờ. Đây là điều gì đã xảy ra? Một nơi cung kính mà một con người – một tạo vật Thiên Chúa tạo dựng nên – xấc xược qua cách thức ăn mặc mà dám cả gan trong thánh lễ, lúc Đức Giáo Hoàng đang đi mà dám nhảy phóc lên, khiến Đức Giáo Hoàng phải té ngả lúc đó.

 

Hành động khủng khiếp đó nếu Thiên Chúa nổi giận thì người phụ nữ đó hay một số người theo sẽ chết tại đó. Nhưng Chúa không dùng điều đó đối với chúng ta, vì chúng ta là những người hạ giới. Những điều bị xúc phạm chúng ta làm ngay, nhưng Chúa không phải như vậy cho nên Chúa mới tha cho tên trộm lành vào giờ cuối cùng đó. Cả cuộc đời nó cướp bóc và sống trong tội, nhưng cuối cùng, vì nó tin vào Ngài và xin Ngài, Ngài đã tha cho nó.

 

Những tên lý hình đó chính là chúng ta. Tên lý hình của 2000 năm trước, đánh đập hành hạ Chúa tàn nhẫn đến nỗi thân xác Ngài không còn một chỗ nào lành lặn, mà giờ cuối cùng trên Thập Tự Giá Ngài vẫn xin: “Lạy Cha, xin Cha tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.

 

Còn đối với chúng ta thì sao? Hôm nay đất nước này, tôi muốn bá chủ hoàn cầu, tôi muốn chiếm lãnh thổ của vùng biển, tôi muốn làm tất cả những điều mà người ta phải nghe và tôi sẽ mặc long bào đi giữa mọi người, tất cả thế giới sẽ chào tôi và tôn vinh tôi hay phủ phục tôi như một ông vua cách đây vài ngàn năm trước, hoặc những vị vua đang và đã trị vì trong thời đại của con người trần gian.

 

Nhưng cuối cùng cái mộng đó nó đã tan tành theo mây khói; cái dự định hạ giới của con người nằm trong tình trạng mà con người với sự hiểu biết quá giới hạn, khù khờ, ngu ngơ; sự ngu ngơ đó đã đi vào trong đời sống và đời sống đó đã trở thành mù quáng. Vì sự mù quáng mà họ đã đi đến một mức độ họ nghĩ rằng họ sẽ làm được, sẽ chiến thắng.

 

Họ tìm đủ mọi cách trong thủ đoạn bất chính, khước quyền của Thiên Chúa và xé đi điều mà vốn họ cần phải biết. Đó chính là cấm đoán người khác biết Chúa, tin vào Chúa. Chưa dừng lại tại đó, còn những hành động khủng khiếp: vất thánh giá, chặt thánh giá, đốt thánh giá và còn nhốt tù những người đại diện Giáo Hội, là những mục tử, là những chủ chiên, và những người Kitô hữu tham dự thánh lễ.

 

Được! Mười Điều Răn kéo xuống để thế vào đó là những luật của con người. Còn nữa, những trẻ nhỏ lứa tuổi mới bắt đầu hiểu cho đến 18 tuổi không được bước vào nhà thờ, không được học giáo lý. Ai học giáo lý, ai lỡ vào nhà thờ nó sẽ tìm cách làm khó, nhốt tù, và sẽ còn rất nhiều điều đê tiện.

 

Một dân tộc quá đông trên thế giới, nhưng không có một lý luận rõ ràng trong đời sống với lương tâm của con người thì làm sao có thể kéo dài được bao nhiêu thế kỷ? Sự kéo dài đó là chính Chúa dành cho sự tỉnh thức ngày hôm nay. Và cuối cùng đã đến lúc! Omega đã đến! Chúa cũng để cho tất cả những gì mà con người đang thành lập theo cách của con người với thân phận hạ giới – sẽ được kết thúc.

 

Nhưng Chúa luôn luôn mong mỏi, vì Chúa tạo dựng nên trái đất hoàn cầu, Chúa tạo dựng nên chúng ta, Chúa muốn cho mỗi một người chúng ta đều hưởng những điều của Ngài ban. Đó chính là Vườn Địa Đàng năm xưa. Vì loài người của chúng ta đã bội tín cho nên Vườn Địa Đàng đó vẫn là một nơi được cất giữ. Thiên Chúa đã tạo nên Vườn Địa Đàng để ban đến cho con người, nhưng chưa có ai xứng đáng để được trả lại cái Vườn Địa Đàng đó.

 

Cho nên Ngài đã để cho Chúa Giêsu, là Con của Ngài đến. Chúa Giêsu đem thân xác của Ngài, đem một giáo lý từ trời cao, đem quyền năng của Thiên Chúa, và đem tất cả những điều mà Ngài dành cho con người trong sự hiểu biết giới hạn của hạ giới đó. Và Ngài dùng thượng giới để cho chúng ta được nhìn thấy quyền năng của Thiên Chúa đã làm những việc phi thường, lạ thường, để giúp cho con người có đức tin, giúp cho con người có đôi mắt đức tin.

 

Chúng ta thấy được tất cả những gì của thế giới trần gian đó là những việc của con người làm. Nhưng có Chúa chúng ta không sợ, có chúng ta đừng sợ, có Chúa chúng ta vững tin; vì cuộc đời này khi Chúa cho phép thì chúng ta có thể sống. Còn nếu khi chúng ta sống nhưng không có sự chúc phúc của Chúa, chúng ta sống là những con người vô vọng, thỏa mãn, giàu có, dục vọng, nhưng cuối cùng chúng ta nhìn thấy cuộc tranh đấu đang đi vào với những ngày để cử tri bầu ai là tổng thống.

 

Hãy nhìn một cách thật rõ ràng – một đất nước cường quốc, biết bao nhiêu học thức kiến thức, dùng đủ tất cả mọi mặt, dùng tiền bạc để có thể quảng cáo khắp nơi với tất cả mọi người. Nhưng cuối cùng có thắng được công chính hay không, hay cứ mãi tiếp tục thất bại, thất vọng, và còn xấu hổ thêm hơn nữa?

 

Chúng ta hãy nhìn thật rõ đi! Đã đến lúc! Một người không phải là người tu hành; quá khứ của ông ta chúng ta nhìn rất rõ, nhưng trở thành một vị tổng thống thật là bất ngờ. Những năm tháng ông ta việc rất ngắn ngủi, lời thuyết giảng của ông ta không lúc nào mà không có lời Chúa trong đó, ông không bao giờ ông quên chữ “Cảm ơn Chúa.”

 

Không bao giờ ông quên nói với mọi người tạ ơn Chúa và xin sự chúc phúc của Chúa. Đây là điều kiến thức ở đâu, sự khôn ngoan ở đâu, và đây là điều thượng giới mà người trần gian được biết và thi hành. Những lời rất ngắn ngủi nhưng Chúa cần lòng thành tâm của con người, Chúa cần lòng tin, Chúa cần trái tim chân chính của con người thì dù thất bại nhưng có Chúa sẽ thành công.

 

Hãy nhớ, lịch sử đã ghi chép, ông Môsê chỉ cầm một cây gậy mà dẫn dân Israel ra khỏi Ai-cập; và ông rất oai hùng khi vung cây gậy ở trên biển cả và nước tách ra hai bên để dân của ngài đi giữa lòng biển. Điều đó ở đâu có? – Chính Thiên Chúa phán và chúng ta thực hành.

 

Vua Pharaôn – nào là chiến xa với kỵ binh, nào là với quyền năng của một vị vua, với một đất nước đã cai trị qua bao thế hệ rượt theo với khát vọng để giết sạch dân Israel. Nhưng rồi thì sao? Có giết được hay không hay đã chết sạch không còn một tên nào? Và cuối cùng xác người trôi đầy trên biển, và cuối cùng Pharaôn đã rớt vào một quần đảo không có một bóng người, ông ta đã gào thét và ông ta… kết luận?

 

Xin cho tất cả chúng ta nhìn thấy, đến thời của vua Đavid, chúng ta thấy một người chăn cừu ở trên đồng cỏ xanh, nhưng chỉ dùng một cái ná có thể bắn một tên, và đi tới đâu thắng tới đó, chỉ cần một cái ná và có Chúa với ông, ông đã hạ tên thủ lãnh kiêu ngạo vênh váo đó, với sự chiến thắng vinh quang.

 

Thiên Chúa không cần nhiều người, Thiên Chúa cần lòng trung thành, Thiên Chúa cần chúng ta tin Ngài, Thiên Chúa cần chúng ta công chính, Thiên Chúa cần chúng ta vâng phục, thì đường lối của Ngài dẫn chúng ta đi và chính Thiên Chúa đã làm tất cả và chúng ta chỉ là một mẫu hình để chúng ta thực hành, chúng ta sẽ trở thành chiến thắng do nơi Thiên Chúa mang đến cho chúng ta.

 

Ngày hôm nay, không biết ngã ngủ như thế nào với cuộc sống của hiện tại, nhưng trong tình trạng dịch bệnh, chắc chắn nó sẽ còn lan rộng khắp nơi. Không phải chỉ là một trăm mấy chục đất nước đâu mà là cả toàn thế giới, từ những đất nước hoàn toàn không biết Chúa, hay từ chối Chúa.

 

Đi sâu vào vấn đề chúng ta sẽ thấy –  một nơi không đón nhận Chúa, một nơi xúc phạm đến Chúa, xuất phát từ những con người hy sinh cho những người lãnh đạo, sống trong sự cai trị và lãnh đạo độc ác đó là một số người chết khủng khiếp. Chúng ta sẽ thấy một nơi thứ hai – một người dám cả gan xưng mình là Đức Giêsu, đã lập nên một tôn giáo gần mấy trăm ngàn người, đi khắp nơi, và cuối cùng đã xảy ra những câu chuyện đáng thương và đáng tiếc.

 

Và nước Ý, là một thủ đô của người Kitô hữu, nhưng dân chúng nước Ý lại hoàn toàn có những mưu đồ theo cách của thế giới trần gian. Chung quanh thành phố Roma với những người bói toán; những người đến để tìm niềm tin, để xin trở lại với Thiên Chúa, những người đến để xin những điều mà họ không thể thì quả thật rất ít. Và còn rất nhiều người đến để tham quan thành phố, một nơi nổi tiếng và cũng là một nơi, quả thật, đầy xúc phạm và tội lỗi. Ngày hôm nay những nơi đó sẽ trở thành những dấu chỉ mà Thiên Chúa nhắc nhở chúng ta.

 

Đồng thời, không dừng lại một điểm hôm nay mà sẽ còn những nơi chỗ sống trong tội ác, và hoàn toàn không biết Chúa, hoặc từ chối Chúa. Những vị lãnh đạo đó cũng mang những chứng bệnh đang, đã, và sẽ còn kế tiếp; không phải dừng lại tại nơi đây. Những người nào trên thế giới này, những đất nước nào đang từ chối Chúa và không để cho người dân được tự do để tín ngưỡng, không để cho người dân sống với một giáo lý cần có, và căn bản nơi đời sống của con người thì cơn dịch bệnh nó sẽ không tha và không chừa cho bất cứ ai.

 

Chúng ta đang làm nên điều này! Điều này cũng để cho chúng ta thấy được những điều mà chúng ta đang làm, với những cách thức của hạ giới, với sự độc ác đó cũng là mưu mô của thần dữ. Nó tìm đủ mọi cách, nó len lỏi đúng thời điểm, vào đúng thời gian khi chúng ta yếu đuối nó đang hoành hành để nó giựt và lấy đi những gì thuộc về chúng ta một cách hợp lý.

 

Đây lúc để chúng ta thấy Chúa là Đấng yêu thương chữa lành, và là một Đấng luôn luôn dành cho chúng ta và bảo vệ chúng ta nhưng chúng ta lại từ chối Ngài. Trên 2000 năm trước chúng ta từ chối Ngài, chúng ta đóng đinh Ngài, và hơn 2000 năm sau chúng ta vẫn tiếp tục từ chối Ngài, chúng ta vẫn tiếp tục đóng đinh Ngài, chúng ta vẫn tiếp tục làm cho trái tim của Ngài đau lòng và thất vọng.

 

Nhưng Thiên Chúa là Đấng không thể bỏ cuộc, vì trong trần gian này có số người không tin, số người sống trong quyền chức quyền lực, số người sống trong một đời sống hợp lý của trần gian, nhưng còn có những số người bình thường, nhỏ bé đơn sơ, khờ khạo, không có kiến thức nhưng họ biết một điều duy nhất, họ tin vào Chúa, họ chạy đến Chúa, và họ hiểu được những gì hôm nay họ có là của Chúa.

 

Vì chỗ đó mà Chúa đã đến cứu giúp những người lắng nghe Ngài, cứu giúp những người con hy sinh cuộc đời của họ cho Thiên Chúa, và Chúa đến để bảo vệ những người thuộc về Ngài, bảo vệ những người con mà họ đã luôn dựa vào Chúa để sống, để đi và để tiếp tục. Những người đó và những đứa con vô tội đó, những nạn nhân đó, những đứa con biết sám hối ăn năn, những đứa con biết trở về với Thiên Chúa bằng con tim, bằng tâm hồn, bằng sự quyết tâm, qua đời sống của cải thiện Chúa đến để cứu.

 

Hôm nay, chúng ta cùng nhau cầu nguyện, và chúng ta hãy tin rằng tất cả những gì đến với chúng ta không ngoài Thánh ý của Thiên Chúa – Đấng là Cha yêu thương và là Đấng quan phòng những sự tốt đẹp nhất. Ngài không bao giờ để cho con Ngài rớt vào tình trạng của đau khổ cực cùng. Bởi vì sự đau khổ cực cùng do chúng ta tạo nên, do chúng ta trong sự ác độc tạo nên, do chúng ta dùng quyền lực để chúng ta bảo vệ, và chúng ta tạo nên, thì chúng ta phải lãnh lấy những gì thuộc về chúng ta khi chúng ta tạo nên.

 

Chúa là Đấng sẵn sàng chờ đợi khi chúng ta sám hối ăn năn nhưng khi tất cả mọi sự đã đi vào sự thật thì phải lãnh chịu những gì chúng ta làm. Nhưng Chúa đầy Lòng Thương Xót sẽ cứu chúng ta, dù rằng chúng ta không còn trên cuộc đời này.

 

Dù rằng chúng ta phải rớt vào cơn dịch bệnh, nhưng chúng ta có sự sống của đời sau, chúng ta có sự sống của một Đấng Thiên Chúa hứa và ban, và chúng ta có một đời sống như Chúa đã nói. “Hãy nghe lời Chúa. Hãy lắng nghe lề luật của Thiên Chúa chúng ta. Hãy tắm rửa, hãy thanh tẩy tất cả những điều gian ác để trở về với sự công chính. Chúa sẽ không nhớ đến tội của chúng ta nữa.”

 

Thế giới của loài người chúng ta hôm nay, tất cả những đấng bậc có quyền chức chúng ta có thể thấu hiểu được Bài Đọc I của ngày hôm qua, là ngày 10, tháng 3, năm 2020. Trong cơn dịch bệnh hoành hành khắp nơi trên thế giới hãy đọc bài Tiên tri Isaia, để hiểu rõ những gì Chúa đang nói với hai thành trì và Chúa cũng đang nói với chúng ta hôm nay, với tất cả những người có chức quyền Chúa đã chọn.

 

Con đường chúng ta đi với Chúa và con đường mà Chúa đến để cứu chúng ta là con đường thập giá. Xin tất cả các quý đấng đừng từ chối thập giá, xin tất cả các quý đấng đừng sợ cái chết; vì Chúa Giêsu liều mình chết để cứu chúng ta, thì chúng ta hãy liều mình chết để được sống với Chúa. Nếu chúng ta hiểu điều này thì đừng tiếp tục mất đi những thánh lễ chúng ta cần phải có. Chúng ta không thể mất đi Thánh Lễ Misa; mất đi Thánh Lễ Misa là chúng ta mất Chúa, mất đi những ân huệ không thể mất được, mà Chúa dành cho chúng ta.

 

Đây là giây phút mà chúng ta phải tranh đấu, dù chúng ta có chết đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ được với Ngài và trong Ngài. Và khi chúng ta thuộc về Ngài chúng ta không chết. Chúng tôi chỉ nói một điều duy nhất: chúng ta đi với Chúa có những lúc đừng theo ý kiến của trần gian, đi với Chúa chúng ta hãy liều mình, đi với Chúa chúng ta phải liều vì khi liều đó Chúa sẽ ôm lấy chúng ta.

 

Khi chúng ta liều mình chúng ta sẽ đi qua bờ vực thẳm bên kia, có Chúa bồng chúng ta, có Chúa nâng chúng ta. Chúng ta đừng sợ vực thẳm đó; dù có sâu bao nhiêu nhưng chúng ta, vì sự công chính chúng ta cần nhất trong cuộc sống, vì vinh quang của Thiên Chúa, vì thực hành đức tin. Những điều chúng ta cần là không sợ chết để chúng ta được tiếp tục mỗi ngày qua những ân huệ được ban.

 

Không ai có quyền ngăn cản, cấm đoán chúng ta phải sống những điều với đức tin cần có trong thế hệ này. Chúng ta không thể chịu thua với cơn bệnh dịch mà con người tạo nên. Thiên Chúa quyền năng, Chúa sẽ làm cho cơn bệnh dịch này nếu Chúa muốn sẽ được khỏi. Còn nếu Chúa muốn để cho chúng ta được tỉnh thức linh hồn thì chúng ta phải chấp nhận đón lấy, vì tội của chúng ta gây nên.

 

Nếu chúng ta hiểu được điều này thì xin tất cả hãy bình tĩnh; bởi vì người ta thường nói ở thế gian chết sống có số mạng. Chúng ta có Chúa mà, chúng ta chết thì cũng được về với Chúa, chúng ta đi một cách quang minh chính đại. Chúng ta hãy để cho Thiên Chúa của chúng ta lớn lên và hãy để cho Thiên Chúa của chúng ta chủ quyền để nhìn thấy những việc ác của con người phải đi vào tội ác và giá nó phải trả.

 

Còn chúng ta trong sự công chính được làm con của Chúa cứ hiên ngang tiếp tục những gì chúng ta còn và có. Đối với Thiên Chúa không thể dẹp bỏ đi với tất cả những gì thuộc về Thiên Chúa dành cho chúng ta.

 

Ngày hôm nay, trở lại với một thế kỷ, phép lạ là con người từ chối, phép lạ là con người cảm thấy không tin cho là ma quỷ, cho là những điều ảo tưởng. Chính vì cho là ảo tưởng, chính vì cho là ma quỷ, với những lời đoán xét vô lý của quý đấng đó đã làm cho tất cả những gì tốt đẹp nhất mà Thiên Chúa ban, để thúc đẩy đời sống đức tin mà những người giáo dân cần có cuối cùng bị mất đi. Bài Đọc I ngày hôm qua nói rất rõ:

 

Bài Đọc I: Is 1, 10. 16-20

 

Đáp Ca: Tv 49, 8-9. 16bc-17. 21 và 23

 

PHÚC ÂM: Mt 23, 1-12

 

Lạy Chúa, Phúc Âm Tin Mừng nói rõ và nó đang điển hình rõ ràng ngày hôm nay – những người có quyền chức họ đã hoàn toàn bỏ qua những cơ hội lớn nhất mà họ cần phải tìm hiểu với thiện tâm, để nhìn những điều cần có và thiện chí để tìm ra sự thật.

 

Tất cả những gì mà họ đang tiếp tục với một đời sống với lề luật quen thuộc từ bao nhiêu thế kỷ nay; những người quyền chức vẫn tiếp tục giảng hay, nói hay, tất cả đều trở thành một sự hoàn mỹ. Nhưng sự kính trọng đối với những người dân khi có những người khác muốn trình bày những nỗi lòng và tâm tư, với một sự thiêng liêng cao cả Chúa đặt để thì dùng ngay quyền chức đó để đoán xét và phán cho người ta một câu.

 

Quả thật, thời hôm nay chúng con thấy điều đó rõ ràng lắm. Suốt những năm tháng Chúa cho chúng con cơ hội để đem những gì vốn có, đã có để trình bày từng nơi từng chỗ, nhưng có một người nào có thể tiếp nhận chúng con với một sự tôn trọng?

 

Có thật! Có, có những vị linh mục, họ không có chức quyền nhưng họ cũng là người sống với nội tâm, nơi một thánh đường, hoặc một nơi vắng vẻ nào đó cho nên họ rất là gần gũi Chúa. Còn ở những nơi chỗ phồn thịnh, những nơi người ta tấp nập đến; đến đó với tất cả những điều trong đó có chức vụ, quyền chức thì được tôn trọng và được lắng nghe.

 

Chúng con cũng nhìn thấy một giám mục, chúng con nhìn được sự đạo đức của ông, chúng con nhìn được cách giảng của ông và đời sống của ông. Nhưng khi có những điều chúng con đến với ông một cách chân thành, khẩn khoản nài xin, và lần lượt đưa từ những cái CD, cho đến những cuốn sách. Nhưng cuối cùng, không một câu trả lời, không một câu khuyên nhắc cũng không đoái hoài hoặc ngó ngàng đến. Điều này đã có rất nhiều kể từ khi chúng con trên bước đường làm nhân chứng.

 

Đồng thời, cũng có những vị linh mục đành đoạn, thấy những cuốn sách có hình Thánh Thể của Chúa mà cầm những cuốn sách vất vào thùng rác. Bao nhiêu công sức, bao nhiêu điều mà chúng con đã làm, từng chữ từng câu, bởi vì Chúa hiện diện, Chúa cho phép chúng con làm. Còn chúng con, thân phận của con người, có gì để làm, có gì để biết? Với thân phận tội lỗi như bao nhiêu người khác, làm sao có những tâm tư và có một tấm lòng quảng đại đến nỗi mà có thể cầm theo những cuốn sách để ban tặng, hoặc phân phát cho người khác?

 

Không phải! Chúng con không có cái gì hết. Chúng con chỉ biết rằng những gì từ xưa đến nay, Chúa có thật, Chúa đang làm thật, Chúa đang sống thật, và Chúa đang cho con người sự thật. Vì chính những điểm đó mà chúng con đã hết lòng, vì thân phận tội lỗi như chúng con cũng giống như bao nhiêu người khác, lấy gì mà được? Đúng là thân phận của tội lỗi, nếu không có Chúa thương xót, Chúa nhìn đến, nếu không có Chúa cho phép thì chúng con chả có biết cái gì cả, và chỉ trong sự hạ giới bình thường nhất như bao nhiêu người.

 

Nhưng tiếc thay, những vị được Chúa chọn, tiếc thay những linh mục, những giám mục, những người mà chúng con kính trọng, những người mà chúng con tin tưởng nơi họ. Quả thật có những người họ sống trong đời sống để đem trái tim của Chúa đến với mọi người, nhưng con số đó quá ít trong thời đại của ngày hôm nay, con số đó quá ít trong thế giới con người hôm nay.

 

Trong số đó, chúng con nhìn thấy cũng đang tranh cãi, để phân tách Giáo Hội ra; rồi còn những việc đang xảy ra lan tràn khắp nơi với những vị linh mục có đạo đức thật, nhưng những điều không đạo đức hoặc vô đạo đức có quá nhiều trong thời nay. Đây là một thời đại chúng con không có quyền để phê phán, chúng con chỉ biết một điều duy nhất: biết để cầu nguyện; vì chúng con cũng là những người tội lỗi có khác biệt gì họ đâu?

 

Nhưng chúng con là những con người vì tội lỗi đó mà sống trong sự thê thảm, vì tội lỗi đó mà sống trong mất hy vọng, vì tội lỗi đó mà chúng con lắng lo mỗi ngày, vì tội lỗi đó mà chúng con hoàn toàn không có lòng tin. Cuộc đời này đối với chúng con, dù rằng có tiền, có giàu có nhưng cũng sống trong những ngày của lắng lo và đau khổ.

Nhưng quả thật, khi con người sống trong một đời sống khó nghèo, họ chẳng còn lo, vì họ chẳng có của để lo, nhưng chính những người đó thì họ lại sống bình an hạnh phúc. Vì của cải nó làm cho con người quá bận rộn để tính toán, và còn rất nhiều điều trong sự hưởng thụ, nhưng khi không còn nữa thì chúng con chỉ còn gì? – Chỉ còn Chúa mà thôi.

 

Chính những điểm đó mà chúng con thấy được sự thật, Chúa cho chúng con được chiêm ngưỡng sự thật, và trong thế kỷ này Chúa cho chúng con được lắng nghe Chúa. Trọn mười năm được nghe tiếng Chúa và suốt sáu năm âm thầm, đã bắt đầu đem những điều đó đến với thế giới.

 

Ai tin chúng con và ai để chúng con trình bày điều này? Vì là của Chúa, mọi người cần nghe, cần đón nhận; cũng chẳng có mấy ai tiếp xúc. Chúng con đem những cái CD cũng vậy, chỉ là một số người, và đôi khi chúng con đem sách người ta cũng chẳng đọc, chẳng quan tâm cũng chẳng ngó ngàng. Người ta cũng chẳng có ý kiến hay cho chúng con một lời khuyên nhắc nào trong đời sống của người Kitô hữu rất cần sự giúp đỡ của các linh mục.

 

Ngày hôm nay Chúa nói đúng: “Hãy lắng nghe và thực hành, nhưng không thực hành theo cách sống của kinh sư và Biệt Phái mà chúng con đang gặp, đã gặp và vẫn còn tồn tại cho đến thế giới của ngày nay.”

 

Lạy Chúa, chúng con chỉ biết một điều duy nhất: đã đến lúc. Sáu năm Chúa chuẩn bị cho thế giới để nói về một đất nước với một số người quá đông. Họ bị thiệt thòi, họ bị mất Chúa vì những người lãnh đạo, họ bị mất Chúa, và không biết Chúa vì những kẻ ngông cuồng tự đại, khước quyền Thiên Chúa. Họ là những nạn nhân bị thí mạng trong dịch bệnh corona hôm nay, và còn những người tội lỗi họ đã nhận ra và sám hối khi họ ở trong một quốc gia, khi đến lúc thì họ cũng là những người thế thân cho chính quyền.

 

Đã đến lúc tất cả mọi người đều nhìn được ai là người sẽ giúp cho họ, ai là người mà họ tôn thờ, và ai là người họ tin tưởng? Duy nhất chỉ có Thiên Chúa mà thôi. Bây giờ đến lúc những con người còn có lý trí, có quyền chức, có chức vụ để phân biệt, nhưng cũng rớt vào tình trạng với sự hợp lý ngày nay. Cũng không có ai đứng dậy để nói tiếng nói để bênh vực cho sự thật mà những người giáo dân rất cần, và chính Thiên Chúa rất cần.

 

Những môn đệ của Ngài, lại là thêm một lần nữa bỏ chạy khi Ngài cần nhất. Chúa Giêsu đã bị cô độc khi Ngài bước vào cuộc tử nạn để cứu thế giới, và cứu cả những môn đệ của Ngài; mọi người đều sợ bỏ chạy hết. Ngài cô độc đi trên đoạn đường Thập Tự Giá, chỉ còn Mẹ Ngài và những vị tông đồ tín cẩn nhất; trong số đó chúng ta biết người tội lỗi nhất được tha thứ và ở bên cạnh –đó là Thánh Maria Mađalêna, biểu tượng cho một phái yếu, trung thành cho đến giờ cuối cùng, và người đó có một quá khứ mà tất cả chúng ta đều biết.

 

Cho nên, hãy nhớ, con người của chúng ta thì luôn luôn đoán xét nhau. Chúa không quá khắc khe với chúng ta, nhưng chúng ta thì luôn luôn khắc khe với nhau, qua những quá khứ, và những điều vốn không phù hợp thích hợp. Con người thì luôn luôn dựa vào chức quyền, địa vị, tiền tài, và còn rất nhiều điều trong tham vọng của họ, nhưng Thiên Chúa không nhìn chúng ta bằng cách đó mà Thiên Chúa nhìn trái tim thật lòng, Thiên Chúa nhìn lòng sám hối chân thành, Thiên Chúa nhìn lòng trung thành và can đảm.

 

Cho nên, giờ cuối cùng trên bước đường thập giá, chúng ta ai dám đến? Bà Veronica biểu tượng là người phụ nữ mạnh dạn, bà đã không sợ, đã đưa khăn lau mặt cho Chúa để lau những vết máu, và bà Veronica được ghi chép ở trong sách sử. Không phải chúng ta chỉ có một người phụ nữ, mà chúng ta có Mẹ Maria, người phụ nữ can đảm, người Mẹ của Chúa Giêsu, vào thời mà chính Philatô cho đó là một người có tội phải vác thập giá và chết trên thập giá.

 

Chúa Giêsu, Con của Mẹ Maria là người mang cái tội đó. Và cái tội đó là do con người đã đặt lên cho Ngài thập giá nặng nề với tội lỗi của chúng ta. Ngài là Đấng vô tội. Mẹ của Ngài là Mẹ Maria, là Mẹ của chúng ta, và người môn đệ đó chính là Thánh Mađalêna, không phải một trong mười hai vị tông đồ được chọn.

 

Và cuối cùng có một vị, đó là Thánh Gioan, một người đơn sơ nhất và trẻ nhất. Chắc chắn rằng Thánh Gioan không có can đảm như mấy ông kia, và cũng không hiểu biết như mấy ông kia, nhưng vì sự đơn sơ đó đã đi với Mẹ và đi với Thánh Mađalêna, và đã đứng dưới chân thập giá giờ cuối cùng. Vì ngài yêu Chúa Giêsu, và người tựa đầu vào ngực Chúa Giêsu trong Buổi Tiệc Ly đó là người môn đệ Chúa Giêsu yêu nhất.

 

Chúng ta hãy thấy để chúng ta biết điều gì đã có, và đã diễn ra trong giòng của lịch sử. Hôm nay câu chuyện đang xảy ra, chúng ta – là những người môn đệ của Chúa đã qua trên 2000 năm – vẫn tiếp tục. Khi Chúa cần chúng ta nhất, khi con người ở trần thế cần Chúa nhất thì chúng ta đã tách rời Chúa thêm một lần nữa, chúng ta đã chạy trốn thêm một lần nữa, và chúng ta đã để Chúa Giêsu cô đơn tại nhà tạm.

 

Trên 2000 năm xưa, các thánh tông đồ đã bỏ Ngài khi Ngài bước vào cuộc tử nạn, hơn 2000 năm sau lại chính chúng ta, là những người đang bỏ Chúa tại nhà tạm và rời xa Chúa trong lúc này. Con người cứ tiếp tục phản bội, những môn đệ vẫn tiếp tục không nhận ra sự hiện diện của Ngài.

 

Ngày hôm nay đã thấy rất rõ điều mà chúng ta đang làm, các môn đệ của 2000 năm sau vẫn tiếp tục bỏ rơi Chúa Giêsu, vẫn tiếp tục bỏ rơi một Đấng cô đơn trên Thập Tự Giá trên 2000 năm trước. Hơn 2000 năm sau sự hiện diện của Ngài lại tiếp tục bị bỏ rơi vì các môn đệ của Ngài. Các môn đệ bỏ rơi Chúa Giêsu thì ai là người còn bên cạnh Chúa Giêsu nữa?

 

Mẹ Maria biết trước điều này, Mẹ Maria biết được các kinh sư Biệt Phái vẫn còn trong thế giới này, cho nên Mẹ Maria đã tuyển chọn những người phụ nữ, dù yếu đuối tội lỗi kia, để chuẩn bị cho một món quà, mà những người phụ nữ vô danh tiểu tốt đó đã đến lúc xuất hiện. Con người đã khinh khi những người phụ nữ đó, khinh khi những con người tầm thường, vì họ coi không được mắt, không có địa vị, cũng chẳng có tiền, nhưng chỉ đến với một tấm lòng; đó là sự tôn trọng bằng những cuốn sách chứng kiến được những điều Chúa Giêsu đã làm và đem đến thế giới.

 

Lạy Chúa, con cám ơn Chúa. Cám ơn Chúa đã cho con làm được điều này, cám ơn Chúa đã cho những người phụ nữ như chúng con được học gương Mẹ Maria, Thánh Mađalêna và Thánh Gioan, không bỏ Chúa trong giờ Chúa cần nhất, không bỏ Chúa khi cơn dịch bệnh hoành hành khắp nơi trên thế giới, không bỏ Chúa khi anh chị em chúng con rất cần được quy hướng về một Đấng Thiên Chúa, mà chúng con cần niềm hy vọng trong cơn dịch bệnh của thế giới này.

 

Đây là cơ hội mà Chúa dành cho chúng con, đây là cơ hội Chúa cho chúng con, và đây là cơ hội để chúng con tiếp tục mỗi ngày xin với Chúa, dù là âm thầm. Nhưng sự âm thầm này chúng con tin vọng vang tới thiên quốc, với sự trả lời của Thiên Chúa viếng thăm chúng con qua Bí Tích Thánh Thể.

 

Đây là những điều mà tuy chúng con không thấy Chúa bằng xương bằng thịt, nhưng chúng con thấy Chúa bằng tâm hồn, bằng con tim, bằng sự hiện diện của Thánh Thể, bằng một sự kỳ diệu của thiên đàng, bằng một sự viếng thăm của các thiên thần và các thánh, bằng sự chăm sóc của Mẹ Maria mỗi ngày, bằng chính sự gặp gỡ Chúa Giêsu Thánh Thể.

 

Ngày hôm nay chúng con không biết xảy ra điều gì cho Giáo Hội, nhưng chúng con cương quyết dù rằng nó sẽ xảy đến với chúng con trong tiểu bang của những ngày sắp tới. Khi chúng con nghe rằng, con người sợ đến nỗi rằng rước Chúa bằng miệng nhưng cuối cùng bằng tay, còn không cho chúc bình an và còn không có nước thánh; sợ tất cả mọi vấn đề hợp lý của trần gian.

 

Nhưng thưa các quý đấng, đây là lúc chúng ta phải biết rõ ràng cái kế hoạch của thần dữ, nó sẽ làm cho chúng ta đi vào sự thất bại hoàn toàn. Nhưng sự thất bại này nếu chúng ta không đứng dậy để tỏ hiện chúng ta là những người con của Chúa, tỏ hiện Đấng quyền năng, sẽ là Đấng Thiên Chúa ban và chữa lành.

 

Đây là lúc mà chúng ta phải tranh đấu những gì thuộc về chúng ta. Tất cả mọi người xin được hướng về một Đấng mà chúng ta đã bỏ quên, chúng ta đã hoàn toàn quên lãng Ngài, nhưng đây là lúc Ngài tỏ hiện. Vì Ngài đến với chúng ta và Ngài đang hiện diện. Ngài sẽ tỏ mình vinh quang để cứu chúng ta trong thế giới của loài người nhân loại, để chúng ta tăng thêm đức tin, để chúng ta hiểu được sự hiện diện của Chúa vẫn còn và chúng ta biết bàn tay của Chúa vẫn chữa lành cho chúng ta.

 

Hôm nay chúng ta thua cuộc thì chúng ta sẽ khó để có cuộc chiến đứng lại, cho nên ngày hôm nay cho dù bất cứ hoàn cảnh nào. Chúng ta hãy nhớ rằng luật chúng ta nhất định phải thi hành; nhưng chúng ta không theo cách thức của kinh sư Biệt Phái mà chúng ta hãy làm theo luật của Thiên Chúa chỉ dạy chúng ta.

 

Cho dù cấm cản bất cứ hoàn cảnh nào, nhưng lòng phủ phục của chúng ta, lòng tin của chúng ta, và sự cầu nguyện của chúng ta càng thẳm sâu hơn, để chúng ta biết rằng sự hiện diện của Chúa, Đấng quyền năng và là Đấng chiến thắng, Đấng phục sinh trong vinh quang khải hoàn. Ai phục sinh với Ngài, ai chết với Ngài sẽ cùng phục sinh với Ngài.

 

Còn nếu ai giữ lại mạng sống của mình, họ sẽ thua cuộc, và họ sẽ chết một cách bi thương trong dịch bệnh của ngày hôm nay. Còn những ai còn và tồn tại thì dựa vào Chúa mà đi. Đừng sợ chết, chúng ta nhất định; bởi vì đi với Chúa và chết cho Chúa thì chúng ta cũng được hạnh phúc vĩnh viễn muôn đời.

 

Hôm nay có những sự đình trệ lại, trong ba tuần lễ nay những người có chức vụ tại Roma, các đấng bậc, các ngài sẽ có cơ hội để cùng hiệp nhất với nhau để xin Chúa Thánh Thần ban cho các giám mục, các linh mục trong Giáo Hội chúng con. Đây là những giây phút chưa bao giờ có trong giòng lịch sử; nhưng hôm nay có, để các ngài coi lại, để các ngài chỉnh đốn lại, để các ngài tìm những phương pháp cầu nguyện như thế nào.

 

Xin Chúa soi sáng cho tất cả các đấng bậc, để cuộc sống sau cơn dịch bệnh này, các ngài có một sự đổi mới ở trong Giáo Hội, để mang lại niềm tin cho toàn thế giới, mang lại niềm tin cho người Kitô hữu, để nhận ra sự hiện diện và bàn tay yêu thương của một Đấng vẫn còn. Đó chính là Chúa Giêsu Thánh Thể.

 

Phải có những cách thức cho mọi người quy thuận trở lại, phải có những cách thức trong sự cầu nguyện thẳm sâu và sẽ có những cách thức để tuyên xưng Thiên Chúa, Đấng duy nhất mà chúng ta dựa vào Chúa, để rồi mục vụ sẽ được sự soi sáng bởi Chúa Thánh Thần sắp đặt.

 

Sẽ có những cách thức mà chính người Kitô hữu phải đứng dậy, những người con được lựa chọn trong hàng ngũ mục tử cũng phải có một chương trình mới, để đức tin gần gũi với Đấng Thiên Chúa, Đức Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ. Đây là tuần bước vào Mùa Chay, chúng ta hãy thinh lặng cầu nguyện một cách thẳm sâu, và đối diện với sự thử thách để chúng ta có thể trung thành bền đỗ hay chúng ta từ chối Chúa trong lúc này.

 

Đây là lúc mà chúng ta đi vào con đường để chọn một trong hai điều: một là thuộc về Chúa, chúng ta có thể liều chết và chúng ta sẽ hy sinh những gì vốn thuộc về chúng ta khi Chúa cho phép. Còn nếu chúng ta sợ, hãy rút lui đi. Và khi rút lui chúng ta liệu cơn dịch bệnh đó nó có tha cho chúng ta hay không, hay chúng ta phải hối hận suốt cả cuộc đời? Vì Chúa đã giao trách nhiệm cho các đấng bậc dẫn dắt đoàn chiên, và lúc cần thiết nhất hãy vượt qua cái chết để được sống trong vinh quang phục sinh của Đức Giêsu Kitô, Chúa của chúng ta.

 

Lạy Chúa, hôm nay những gì Chúa cho con nói, những gì Chúa cho con tường thuật, con đã tường thuật xong những gì Chúa cho phép. Và đây là điều để cho mỗi một người chúng con chất vấn lại tâm hồn của mình, chất vấn lại vai trò của mình, chất vấn lại trách nhiệm bổn phận của những đấng  bậc mà Chúa đã chọn ở trong chức vụ. Xin đừng để cho những người giáo dân tiếp tục thất vọng, với những ơn sủng được đổ xuống, và với những sự thật mà con người phải đón và tiếp nhận.

 

Trong Danh thánh của Đức Giêsu Kitô, là Chúa của chúng con. Chúng con thờ lạy Chúa, chúng con chúc tụng Chúa, chúng con ngợi khen Chúa, và chúng con tôn vinh Chúa là Thiên Chúa duy nhất mà chúng con tôn thờ. Xin Ngài cứu chúng con, giúp chúng con và giải thoát cho đời sống với dịch bệnh linh hồn trước; còn những dịch bệnh ngày hôm nay chúng con tin tưởng rằng Chúa có phương cách.

 

Chúa có cách của Chúa và Chúa dùng cách của Chúa để thúc đẩy cho đời sống của đức tin của con người và cho chúng con được nhìn và lựa chọn. Dịch bệnh của thân xác nó vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ, nhưng điều quan trọng với cái nhìn, với sự chấp nhận, với những điều mà chúng ta cần nhìn điều gì quan trọng hơn.

 

Cho nên đây là cơ hội để chúng ta hiểu được những gì đang xảy ra như đang nhắc nhở cho đời sống thiêng liêng và linh hồn của chúng ta. Chúng ta thuộc về Chúa hay chúng ta thuộc về thế gian, chúng ta theo Chúa, hay chúng ta theo luật của trần gian? Xin cho mỗi một người chúng ta hãy dứt khoát điều này, để được biết những gì thuộc về Chúa. Xin đừng dùng quyền chức của mình để ngăn chận người Kitô hữu, những người con chiên dân Chúa.

 

Đây là lúc mà chúng ta cần cùng nhau trong sự hiệp nhất, để vươn lên một lá cờ; người công chính sẽ không bị chết và sẽ không bị triệt hạ, vì Chúa ở cùng họ. Còn những người sợ chết, những người dùng quyền chức để đi vào lý luận của trần gian và bảo vệ quyền lợi của trần gian thì sẽ chết. Đó là điều mà hôm nay chúng ta cần được nghe và xác tín một cách rõ ràng.

 

Trong Danh thánh của Đức Giêsu Kitô là Chúa của chúng con, xin Chúa cho tất cả mọi người được đón nhận lắng nghe, họ mở tâm hồn, mở lý trí, mở con tim để biết những gì mà chúng ta cần trong lúc này. Cần là niềm hy vọng, cần là sự bình an của tâm hồn, cần chính Thiên Chúa, mới là Đấng duy nhất chữa lành. Không còn một ai có thể chữa lành cho chúng ta, không còn một ai nâng đỡ, và không còn một ai để chúng ta gửi thác đời sống thiêng liêng, và lẫn cả thể xác.

 

Chúng con nhân Danh Chúa, là Chúa của chúng con bây giờ cho đến mãi muôn đời. Con cảm tạ ơn Chúa, chúc tụng Chúa, và ngợi khen Chúa. Cám ơn Chúa Thánh Thần và cám ơn Mẹ Maria luôn ở cùng chúng con, dạy dỗ chúng con, và giúp chúng con tiếp tục phổ biến và đem điều cần thiết nhất là Món quà Sáu Lạy mà con người rất cần trong lúc này.

 

Đó là sự hiểu thấu rõ đức tin không phải chỉ là những ngày chúng ta lật sách, đóng sách mà đức tin nó ở từ trong tâm hồn, tâm trí. Và lời cầu nguyện của chúng ta phát xuất từ mỗi một Ngôi vị mà Chúa dành cho chúng ta một cách đặc biệt, để hiểu thấu những gì thuộc về chúng ta, với tình yêu, với sự xác tín, mà Chúa đã cho chúng ta qua Chúa Thánh Thần để giúp chúng ta thêm can đảm, thêm mạnh mẽ, thêm hiểu biết, và hiểu rõ chúng ta là con của Chúa, là người Kitô hữu, là những điều cần phải dứt khoát, và không để cho người khác điều khiển chúng ta với chức quyền, với tất cả những đe dọa nơi thần dữ hoành hành mà chúng ta đang phải chịu thua với chính nó.

 

Không! Không thể! Chúa mới là Đấng chiến thắng, còn tất cả những gì không công chính phải hoàn toàn bị tiêu diệt, trong lúc mà chúng ta nhìn thấy bàn tay và quyền năng của Chúa sẽ cứu giúp và can thiệp với những kẻ công chính, những kẻ lắng nghe, những kẻ thi hành, những kẻ can đảm làm chứng cho sự thật. Còn những kẻ sợ chết, nhát chết và những kẻ để cho luật lệ của trần gian, chính họ đã giết chết linh hồn của họ và tiếp tục trong mù quáng.

 

Đây là điều cần thiết nhất mà con xin Tổng Lãnh Thiên Thần Micae cùng với các các Tổng Lãnh Thiên Thần, các Ngài đã thấy được bẫy rập của thế giới trần gian. Xin hãy giúp chúng con bằng tiếng nói, bằng những điều mà Chúa cho phép và bằng sự bảo vệ của các ngài để chúng con tiếp tục nhân chứng, và đem những sự thật này để giúp cho những người anh chị em vô tội, giúp cho những nạn nhân, và giúp cho những kẻ có tội sám hối ăn năn cho kịp lúc.

 

Vì đây là lúc chúng con không còn con đường chọn lựa, chỉ có về với Chúa, chỉ có đến với Chúa và chỉ có sám hối ăn năn, chỉ có thật lòng bằng con tim để xin Ngài xót thương, tha thứ và thánh hóa, để biến đổi chúng con, để trở thành một thế giới mới trong niềm hạnh phúc mà chúng con xin được cởi trói linh hồn qua bao thế kỷ, một sự đổi mới mà Giáo Hội chúng con cần có và điều gì chúng con cần nhất khi mất Chúa, thiếu Chúa, cuộc sống sẽ ra sao và con người sẽ như thế nào?

 

Nếu còn Chúa, với Chúa, thì Vườn Địa Đàng nhất định Chúa sẽ dành cho những người trung thành bền đỗ, và Chúa sẽ dành cho chúng con có một người Mẹ dấu yêu dẫn chúng con đi qua những khúc ngoặc đau khổ. Bởi vì con người tạo nên, nhưng có Mẹ, với Mẹ và chính Mẹ sẽ dẫn chúng con đến với Thiên Chúa. Qua lời cầu bầu của Mẹ, Chúa sẽ là Đấng can thiệp và cứu chúng con trong sự chiến thắng với trận chiến cuối cùng của ngày hôm nay.

 

Nhân danh Đức Giêsu Kitô là Chúa của chúng con. Lucia cùng với tất cả những người anh chị em xin kết thúc vào buổi trưa ngày hôm nay lúc 3 giờ 06 phút, ngày Thứ Tư, tháng 3, ngày 11, năm 2020 tại thánh đường Thánh Michael, trước cung thánh, trước nhà tạm và trước Thập Tự Giá, và bức tranh Mẹ Nữ Vương. Đặc biệt Chúa dành cho chúng con qua Sáu Lạy, xin được dâng sau thánh lễ tại thánh đường này vào ngày Thứ Tư mỗi tuần. Sau giây phút này chúng con xin được kính dâng Sáu Lạy. Amen, amen, amen.

 

Con là Lucia, Têrêsa Tảo, Maria Nhung, Phaolô Thanh, và Maria Titus, xin được kết thúc buổi trưa với những lời của Chúa Thánh Thần thúc đẩy và dành cho chúng con những lời đặc biệt ngày hôm nay lúc 3 giờ 06 phút. Chúng con cảm tạ Chúa, chúc tụng Chúa và ngợi khen Chúa. Con không quên xin Chúa chúc lành cho Đức Giáo Hoàng chúng con, vì chính ngài là một đấng hướng dẫn chúng con trong đời sống đức tin, và đời sống được gần gũi Chúa.

 

Đức Giáo Hoàng là vị công chính đang sống giữa thế giới này, là những người công chính mà Chúa đang bảo vệ và che chở, để những người giáo dân như chúng con có một điểm tựa qua những người mà chúng con thấy can đảm nói lên sự thật, để tiến bước đi trên bước đường mà chúng con xin được thuộc về Chúa. Và xin được thờ lạy, tôn vinh, cảm tạ Chúa, và xin được cung kính cám ơn Chúa với Lòng Thương Xót.

 

Xin cảm tạ Chúa Giêsu Thánh Thể. Đã đến lúc Chúa đã ra tay, đã đến lúc Chúa can thiệp, đã đến lúc mà chúng ta thấy được sự sống động như Chúa đã hứa, quyền năng và vinh quang của Chúa đã tỏ hiện qua Thánh Thể mà Chúa đã dành và thăm viếng chúng con mỗi ngày, thăm viếng chúng con khi chúng con đến với Ngài. Ngài dành cho chúng con một sự đặc biệt để nói lên sự thật từ nơi thiên quốc đã dành đến những lời qua Chúa Thánh Thần, được trình bày và được hoàn tất, cũng như được tường thuật với thế kỷ của con người ngày hôm nay mỗi khi chúng con dâng kính Sáu Lạy. Chúng con cám ơn Chúa, chúc tụng Chúa và ngợi khen Chúa. Amen, amen, amen.

Ngôn sứ Lucia Phan là một người Mỹ nhập cư từ Việt Nam. Chị sống đời cầu nguyện. Hằng ngày chị tập trung vào việc chầu Chúa qua Bí tích Thánh Thể, tham dự Thánh lễ Hy sinh Cứu độ của Chúa Giêsu và thực hành Sáu Lạy.

Chị Lucia nhận được thông điệp bằng cách phát biểu nội tâm (interior locutions) và có thể ghi nhận được những hình ảnh về Thánh Thể, cả dưới dạng hình và phim, qua điện thoại thông minh. Chị nhận được thông điệp từ Thiên Chúa, Đức Mẹ, các Thiên Thần và các Thánh từ năm 2011.

 

Mời vào những trang nhà:

Những Mạc Khải Mới Qua Bí Tích Thánh Thể

 – nrtte.net

Những Mạc Khải Mới Qua Chúa Giêsu Thánh Thể

 – nrttej.org

Rước Mình Thánh Chúa Ra Thế Giới

– EucharisticJesus.net

 

Xin chia sẻ thông điệp và tranh nhà này với những người bạn quen biết.

error: Content is protected !!