Những Mạc Khải Mới qua Bí Tích Thánh Thể

Thông Điệp Từ Thánh Monica

st. monicaThông Điệp Từ Thánh Monica

Ngày 28, tháng 8 năm 2013 – Lễ Thánh Augustine* – 11:06 sáng

Thánh Monica: Chào chị L. thân mến,

Được Chúa cho phép, và qua lời cầu xin của chị, Chúa cho tôi được gặp gỡ chị trong buổi sáng hôm nay, tôi cũng thấy được điều chị mong muốn để được gặp tôi.

Chị L. thương mến, thứ nhất tôi xin cảm tạ ơn Chúa, cho tôi được gặp gỡ những người ở thế gian, trong thời đại anh chị đang sống, thời đại của chúng tôi đã đi qua và tôi đang hiện diện ở nơi nước Chúa ban thưởng cho tôi sự hạnh phúc, sự bằng an.

Những ngày trong quá khứ khi tôi còn ở trần gian, tôi cũng giống như tất cả các anh chị, cũng có một mái gia đình, cũng có tình thương, cũng có tình yêu, cũng có những sự giúp đỡ, và quan hệ để cần những người anh chị em, cần những người thân và cần những người mà chúng ta luôn luôn phải hướng về Thiên Chúa. Có lẽ anh chị em cũng đã được biết, những câu chuyện và đời sống của tôi khi ở trần gian, khi mình đã ra đi thì mới có lại những lịch sử để nhìn lại những việc mình đã làm.

Tôi chỉ biết đời sống của tôi khi bắt đầu lập gia đình những ngày hạnh phúc không bao nhiêu, tôi luôn luôn sống và đối diện với những nghịch cảnh trong đau khổ với người chồng, những điều mà tôi cố gắng mỗi ngày, với những giọt nước mắt mỗi khi tôi dùng cơm. Tôi đối diện với tất cả sự đau khổ do người chồng mang lại cho tôi, từ đó tôi cứ tập làm quen, tôi biết tôi không thể làm gì được với cuộc hôn nhân mà tôi đã chọn lựa.

Những luật lệ của thời xa xưa không giống như thời đại của tất cả anh chị em vào thời đại này, thời đại của chúng tôi phải sống trong một đời sống phục tùng chồng, làm rất nhiều công việc của một người đàn bà; rất bận rộn trong thời điểm chúng tôi có con cái, và thời gian của chúng tôi phải phục vụ: nào là ăn uống, nào là những việc cần thiết cho con cái, cho chồng, luôn luôn có một đời sống mà chúng tôi phải đi vào nề nếp, đi vào đời sống anh chị cũng đã được biết, của những phong tục không thể nào từ bỏ, dù có thích hay không.

Chị L. thương mến, hôm nay tôi biết chị muốn cho tôi có cơ hội để có thể chia sẻ một phần nào đó đời sống tôi đã đi qua, và hôm nay tôi được ở cùng Thiên Chúa.

Chị L. và tất cả anh chị em thân mến,

Tôi đã được Chúa ban cho chức vụ, anh chị em gọi tôi là Thánh, nhưng tôi lúc nào cũng cảm nghĩ tất cả anh chị em mà tôi đang nói chuyện, đang đối diện và có cơ hội gặp cũng là những vị Thánh.**

Tất cả con đường chúng ta đi, trước hoặc đi sau, chỉ có một điều là chúng ta cần phải quyết tâm đón lấy tất cả những gì trong hoàn cảnh, khi chúng ta không thể nào vượt qua và đi lại với những giáo lý, với những điều mà chúng ta trong đời sống phong tục và nhất là đời sống đón nhận Thiên Chúa, vì luật lệ của Ngài luôn luôn bất di và bất dịch.

Bằng mọi cách khi chúng ta thật sự ý thức cảm nghiệm được đời sống được mời gọi, đời sống gia đình***, có những lúc vui, có những lúc buồn và có những lúc toàn là nước mắt, trong cay đắng xót xa.

Không ai không thể vượt qua đời sống mà các anh chị cũng đã được biết, đời sống của tôi.

Tôi và người chồng của tôi đã có những ngày tháng rất ít trong êm đềm và hạnh phúc, là đời sống mà tôi phải đối diện với những cái mà những người đàn bà không bao giờ ưa thích, nhưng tôi phải chấp nhận nó, tôi phải đón nhận nó, bằng chính tôi, để làm cho tôi được bằng an trong cuộc sống. Vì tôi hiểu và tôi cảm nghĩ đời sống của tôi phải làm chủ tôi, dù những hoàn cảnh làm cho tôi đau đớn, làm cho tôi phải khóc, làm cho tôi phải đau khổ với tất cả anh chị em, hay cả người chồng và người con của tôi. Đến với Thiên Chúa, tôi nhất định phải chấp nhận với hoàn cảnh, tôi không để cho tôi phải đau khổ với những điều này, tôi chỉ chấp nhận dưới quyền của tôi, dẫu có những cái không bình thường như những gia đình khác, nhưng tôi chỉ có một niềm tin. Tôi luôn luôn hy vọng vào Thiên Chúa, tôi liên lỉ cầu nguyện. Tôi không phải là một người sốt sắng lắm, nhưng tôi luôn luôn có một điều tôi cần làm, cần đối diện và cần tiếp xúc, để tất cả những gì đến với tôi chỉ là điều mà tôi tập trở thành thói quen, tôi muốn quên đi tất cả những giây phút đã qua và tôi luôn hy vọng những giờ sắp tới.

Cuộc đời cứ liên lỉ và mãi mãi như thế, mỗi một ngày đều có những cái buồn, những cái làm cho tôi đau lòng, những cái làm cho tôi phải tuôn những giòng nước mắt với sự oan ức, nhưng với đời sống như thế, cứ kéo dài mãi thì tôi được gì cho tôi và tôi được gì cho những người thân của tôi?

Cho nên sự hy sinh không phải tôi có thể làm được mà là Thiên Chúa đã lắng nghe những lời tôi cầu xin, cho tôi sự quyết định từ nơi bản lãnh của mình, để đối diện với tất cả những gì đau khổ của cuộc đời do người chồng hay những người con làm cho mình.

Tôi chỉ có một điều cương quyết là tôi phải sống, tôi phải đối diện và chấp nhận những sự thật, dẫu không được hạnh phúc như những anh chị em khác, nhưng vẫn là đời sống mà tôi đã chọn để có một mái gia đình, có chồng và con.

Tôi phải đối diện với những điều mà những người đàn bà không ưa thích, nhưng tôi vẫn chấp nhận, vì tôi biết tôi và vị trí của tôi không thể thay thế được và không thể trốn tránh được, cho nên tôi phải đương đầu đối diện với những sự thật.

Tôi phải chấp nhận để vâng theo Thánh ý của Chúa.

Tôi biết, Thiên Chúa không tạo dựng nên tôi để chịu những cay đắng, để chịu những điều mà đời sống con người đối xử và đối diện với nhau, qua cách thức của trần gian.

Tôi tin Thiên Chúa ban cho tôi, những điều tôi đang có, những điều tôi đang gặp là một lịch trình do Ngài tạo dựng nên tôi ngay từ lúc ban đầu, để tôi có những cảnh sống mà tôi cần phải khắc phục nó, tôi chỉ biết một điều là tôi được Thiên Chúa tạo dựng nên, tôi sống trong chương trình của Ngài. Tôi cứ tiếp tục đối diện với những gì mà tôi đang gặp, tôi nhất định phải thắng được tất cả những hoàn cảnh trong hiện tại và những sự khó khăn của cuộc đời mà tôi đã gặp ở trong cuộc sống của những ngày tôi còn trên trần gian.

Anh chị em thân mến, không phải dễ dàng để có thể tiếp nhận tất cả những điều đi ngược lại với sự mơ ước và khao khát của một người đàn bà trong gia đình. Ai lại không muốn cho mình sự êm ấm? Ai lại không muốn cho mình sự hạnh phúc? Và ai không muốn cho mình có được sự chìu chuộng, và được ấp ủ yêu thương của người chồng? Tất cả mọi người đều được đời sống hạnh phúc đó, thì ai sẽ là những người điển hình, ai sẽ là những người thế giới hôm nay và thế giới hôm xưa cũng biết bao nhiêu điều xảy ra trên một gia đình?

Sự nhận thức và tìm kiếm cho mình những điều mà mình phải đón nhận nó, dù là những sự thất bại ê chề của cảnh sống trần gian, với những lời mỉa mai của những người khác đối với mình, nhưng mình không tìm ra lối thoát bởi nơi lòng tin và lòng trông cậy vào Thiên Chúa thì làm sao mình có thể đối diện với tất cả mọi mặt, khi vị trí của mình sẽ không bao giờ được thay đổi vì mình đang đối diện.

Huống chi chúng ta, người đi trước cũng như kẻ đi sau, đã sống là một người Công Giáo, là một người Kito Hữu, là một người biết Giáo Lý của Thiên Chúa, thì chúng ta càng biết và tôn trọng hơn những gì mà chúng ta đang có và đang gặp. Hãy trở thành thói quen, đó là những điều thường tình trong đời sống của mỗi một gia đình đều có, nếu chúng ta không phải là những người hy sinh, nếu chúng ta không có sự kiên trì chấp nhận và đón lấy tất cả những điều xảy đến cho chúng ta, để chúng ta phải mang lại cho mình sự đau khổ khi chúng ta chống đối. Cho nên, không còn gì bằng niềm tin gởi thác vào Thiên Chúa.

Hãy cố gắng làm chủ mình, làm chủ trên những công việc và làm chủ trên những điều mà mình gặp ở thế giới con người. Chúng ta không thể thay đổi được những người anh em, chúng ta không thể thay đổi được người chồng, không thể thay đổi được người con, chỉ có Thiên Chúa mới có thể thay đổi được, cho nên sự kiên trì nhẫn nại trong sự cầu nguyện.

Thiên Chúa ban cho người đàn bà của chúng ta, lúc nào cũng có sự hy sinh, có sự chịu đựng để học hỏi thêm những Giáo Lý mà Thiên Chúa ban cho thì chúng ta nhất định sẽ làm được, sẽ chịu đựng được và sẽ chấp nhận được những điều đối diện, dù khó khăn đến đâu. Sự cầu nguyện sẽ thấy được giá trị của đời sống thiêng liêng, giá trị của những người chồng đang rớt vào trong những tình trạng nếu họ không được biết Chúa, những người con trong đời sống trác táng, nếu họ không được biết Chúa thì họ sẽ về đâu? Đó là những điều quan trọng mà những người làm cha, làm mẹ trong gia đình phải có sự hy sinh, hy sinh để thay thế cho những người thân đó, hy sinh trong sự liên lỉ cầu nguyện.

Hãy luôn luôn hy vọng vào Thiên Chúa, quên đi tất cả những quá khứ mà mình đang gặp trong đau buồn, để hy vọng từng giây từng phút của ngày mới và những giây phút mới trong đời, để có niềm vui, để có sự an ủi, để có sự tín thác vào Thiên Chúa, để cuộc đời con người tiếp tục đứng dậy đi hết bước đường cho đến ngày kết thúc.

Cuộc đời không bao giờ dừng lại một điểm, mà lại tiếp tục, có những ngày vui, thì cũng có những ngày buồn, có những ngày buồn thì cũng có những ngày thành công, có những ngày thành công thì cũng có những ngày mình đón được những món quà. Sự chịu đựng đó sẽ đem lại thành quả tốt đẹp để cứu giúp cho người chồng, cho người con và cho những thân yêu mà anh chị em có và cũng cầu nguyện cho họ.

Đối với bản thân tôi, tất cả những việc xảy ra cho tôi vào thời đó, quả là cũng có những điều mà tôi cũng phải cần có với thân xác này.

Đã là thân xác, mang phận hèn mọn của con người và kiếp người phải chịu đựng. Không ai không có những cái riêng tư, bản ngã hay cá tánh, nhưng chúng ta chỉ có một điều là chúng ta phải nhận ra, vì đời sống của chúng ta hôm nay vẫn thế, ngày mai vẫn thế và ngày mốt còn tệ hơn. Nếu chúng ta không chống chọi, nếu chúng ta không chấp nhận và nếu chúng ta bỏ đi hoặc từ chối, thì điều đó chúng ta đã bị thất bại.

Vì tất cả mọi việc khi Thiên Chúa tạo dựng nên con người, Ngài sắp đặt chương trình, Ngài đều có cho chúng ta một chìa khóa để mở. Có đôi lúc nó bị khoá cứng, nhưng một ngày nào đó sự tìm hiểu, sự kiên trì, sự chịu đựng và sự chấp nhận cái khóa đó sẽ được mở theo đúng ngày tháng Thiên Chúa ban cho chúng ta, cho nên, không có việc gì trong sự nhân đức, trong sự phó thác trông cậy vào Thiên Chúa mà không có câu trả lời.

Vì lẽ đó, anh chị em thân mến, tôi đã đi qua đời sống mà giờ phút sau cùng tôi liên lĩ cầu xin với Thiên Chúa, tôi chờ đợi và tôi tin tưởng vào Thiên Chúa, trong đời sống của tôi, tôi luôn hy vọng và tôi đón nhận trong sự làm chủ dẫu biết là nước mắt, dẫu biết có đau buồn, nhưng cũng phải có cá tánh của mình.

Trong sức mạnh mình kiên trì và làm thật tốt trong những công việc mà mình đối diện, dẫu là những công việc không bình thường của cặp mắt người đời, nhưng trong đời sống mà tôi được đưa vào và chọn lựa, tôi phải chấp nhận với những điều tôi đang đối diện, để xin Chúa đi cùng, xin Chúa nâng đỡ tôi, xin Chúa giúp cho tôi, và Ngài đã giúp cho tôi, dù thời gian ngắn hay dài, nhưng sự trả lời vẫn là điều tiếp diễn của những điều mà con người luôn luôn gặp.

Tôi vẫn hân hoan. Tôi vẫn hy vọng. Tôi vẫn chấp nhận tất cả mọi việc. Tôi trông cậy vào Thiên Chúa. Tôi tin tưởng vào Ngài.

Sự liên lĩ đó đã có sự trả lời. Sự ra đi của người chồng của tôi và sự nhắm mắt lìa đời của người chồng của tôi cũng được Chúa cứu rỗi, tất cả những điều tôi làm để thay thế cho những người thân của tôi, để được ngày hôm nay. Những gì tôi làm cho con trai của tôi, mà các vị gọi Ngài là Thánh Augustino, hôm nay cũng là ngày lễ nhớ mà Giáo Hội nhớ lại những gì tôi và con trai của tôi đã làm vào thế hệ trước.

Không phải dễ dàng để chúng ta có thể nhận ra hay tìm được cái chân lý thật sự do đời sống con người phải cần đối diện, chúng ta chỉ biết những gì cần thiết trong đời sống hiện tại vì nó không thể thay thế và thay đổi được.

Hãy tìm đến với Thiên Chúa trong sự chấp nhận để tha thứ và tiếp tục thứ tha.

Nhờ ơn của Ngài chúng ta có sự kiên trì, chúng ta có niềm hy vọng. Chúng ta cứ tiếp tục, để chúng ta cũng được tập tành trong sự kiên nhẫn với những người thân của chúng ta –  với những người chồng, người con và những người thân nhân mà chúng ta có cơ hội để cầu nguyện cho họ, để có thành quả tốt đẹp. Sự ra đi của người nhà của tôi và ngay cả con của tôi đã được trở thành như ngày hôm nay, do Thiên Chúa ban cho tôi và ban cách riêng cho những anh chị em còn lại của thế hệ hôm nay. Có những việc đi qua trong cuộc đời.

Nếu không đi qua cái chết, chúng ta không nhìn thấy được những điều chúng ta thực hành khi còn sống trên trần gian, hoàn toàn không biết những điều tốt đẹp chúng ta mỗi ngày cố gắng. Tôi đã làm điều đó. Tôi không biết tôi sẽ làm thánh. Tôi không biết những điều của tôi sẽ mang lại kết quả tốt đẹp hay những điều gì đó Thiên Chúa ban cho tôi.

Tôi chỉ biết đón nhận những điều trước mắt. Tôi không thể thấy người chồng của tôi cứ tiếp tục sống trong đời sống không đẹp lòng Thiên Chúa, tôi biết, nếu tiếp tục như vậy thì tôi, chồng của tôi cũng như con cái của tôi sẽ ra sao?

Cho nên, con đường duy nhất tôi đã cảm nhận được Thiên Chúa, đã tin vào Ngài, thì tôi sẽ dẫn dắt chồng tôi, con tôi, thì tôi nhất định có bổn phận, trách nhiệm dẫn dắt chồng tôi, con tôi qua lời cầu nguyện, để xin Chúa, qua lời cầu nguyện của tôi, xin Ngài chấp nhận sửa đổi con cái tôi và đưa chồng tôi trở về.

Đó là mấy chục năm trong cuộc đời.

Dường như cuộc đời của tôi là những sự đau khổ mà tất cả anh chị em đã được biết và nghe qua lịch sử tôi đã để lại trong câu chuyện, chỉ có một phần nào có thể diễn đạt và viết ra, nhưng tôi còn có rất nhiều điều tôi phải tập tành để đối diện với nó. Mỗi công việc đến với tôi là những điều cặp mắt người đời nhìn trái ngược, nhưng đối với tôi, tôi phải chấp nhận nó, tôi phải đón nó và tôi phải làm chủ nó, chỉ có làm chủ nó. Tôi nhờ vào ơn Thánh của Thiên Chúa, tôi nhờ tin vào Thiên Chúa, trông cậy vào Ngài, Ngài là Người chỉ dẫn cho tôi. Ngài cho tôi sự kiên trì, nhẫn nại, Ngài cho tôi làm chủ trên sự đau khổ của tôi, kết quả tôi vẫn liên lĩ cầu nguyện, chấp nhận trong từng giây, từng phút, quên đi những quá khứ buồn, quên đi những cái ngược ý.

Tôi hy vọng mỗi một giây, một phút trong đời sống điều mà tôi muốn là Chúa ban cho chồng tôi được trở về với Chúa, được nhận biết Chúa, để đời sống là điều cần thiết nhất.

Ngay cả tôi, tôi cũng muốn chồng tôi, cũng như con tôi được về nơi chốn Thiên Đàng.

Tất cả mọi việc trong đời sống một người đàn bà sanh ra trong thế giới tôi không nói về bất cứ ai, tôi chỉ nói về cá nhân tôi.

Khi đã thật sự là một người con của Thiên Chúa, thì không chỉ nhận và làm cho mình mà những việc mình làm đều liên đới, những việc mình thực hành mang lại những sự lợi ích cho người chồng, cho người con, và nhất là người thân yêu của mình. Đó là trách nhiệm và bổn phận của một người đàn bà sanh ra khi có mái ấm gia đình, những lúc vui hay lúc buồn, những lúc phục vụ, còn rất nhiều điều người đàn bà phải có trọng trách để đảm nhận chức vụ Thiên Chúa ban cho đời sống của những người lập gia đình.

Sức lực con người không thể làm được bất cứ điều gì ỷ lại thân xác hay sự khôn ngoan, sự hiểu biết của mình, tôi luôn luôn nài nỉ và cầu xin cùng Thiên Chúa. Những việc vui, những việc thất bại hay những việc buồn, tôi vẫn kiên trì cầu xin với Ngài, tôi vẫn nhẫn nại chấp nhận dù đến với tôi bao nhiêu chục năm qua trong cuộc đời, nhưng đó là điều mà tôi phải chuyên làm mỗi ngày. Sự cầu nguyện là điều cần thiết nhất, là sức mạnh để tâm hồn và nội tâm để tôi được kiên trì tiếp tục với đời sống tôi đang có và gặp trong cuộc đời.

Sau những giây phút đã qua trong sự đau khổ, những ngày mà tôi đã được nhìn thấy sự cầu nguyện của tôi được Chúa ban và trả lời. Người chồng của tôi trước giờ ra đi cũng được chịu tất cả các phép, được Chúa chấp nhận. Đó là điều hạnh phúc mà tôi luôn luôn tin tưởng ở nơi Chúa, tiếp tục với đời sống còn lại, đón nhận những trách nhiệm và luôn luôn có một tâm tình để chinh phục những người con cái, để họ biết Chúa, để họ nhận ra Chúa.

Sự thể hiện trong đời sống là một đời sống được mời gọi, đem những người khác, những người không phải là người Công Giáo, những người chưa biết Thiên Chúa cũng có cơ hội để được gặp gỡ Ngài. Đó là những sứ vụ mà đời sống tôi đã làm trên trần gian, tôi chỉ làm những gì tôi có thể làm hết sức của mình, trong niềm tin, trông cậy và phó thác vào Ngài. Liên lỉ cầu nguyện, để cuối đời của tôi, giờ ra đi của tôi, và tất cả những gì mà ngày hôm nay Thiên Chúa ban tặng cho tôi, phong hiệu cho tôi trở thành vị thánh.

Đó là điều khi tôi còn sống tôi hoàn toàn không hay và không biết những điều đó, tôi chỉ biết bổn phận, trách nhiệm những gì tôi phải làm là chấp nhận, là làm chủ sự đau khổ của mình, làm chủ những điều gặp mỗi ngày trong đời sống, luôn luôn cầu nguyện phó thác, tin tưởng vào Thiên Chúa, không một giây phút nào nản lòng.

Tôi cứ tiếp tục hy vọng và hy vọng để tất cả những gì đến với tôi hôm nay, có những người của một hậu bối còn lại của thế giới, chị L., được đón nhận qua lời tâm sự mà Thiên Chúa cho tôi để gặp gỡ chị.

Đó là điều hạnh phúc cho những người đã ra đi và những người còn sống trên trần gian vẫn có cơ hội để tiếp xúc, để đón nhận, qua sự chia sẻ kinh nghiệm trong cuộc sống, để những lời này tôi hy vọng cũng gởi đến cho tất cả anh chị em, trong thế giới mà anh chị đang sống, một thế giới có rất nhiều điều kiện hơn thời đại của chúng tôi, một thế giới mà anh chị em không lo lắng nhiều về đời sống vật chất, một đời sống anh chị em có đầy đủ, rất nhiều điều kiện để học hỏi và tìm kiếm ở nơi Thiên Chúa, qua những kiến thức phong phú mà đời sống thiêng liêng cần có. Đó là sự hạnh phúc mà anh chị em có được.

Thế giới hôm nay, Chúa cũng cho những người được đón nhận những lời do thế giới của chúng tôi, cho phép gặp gỡ các anh chị ở thế giới này, thế giới anh chị em đang sống, để cũng có những tương tự qua những câu chuyện và đời sống của tôi. Tôi xin chia sẽ để dù chúng tôi đã ra đi và anh chị vẫn còn trên thế gian này, chúng ta chỉ một lòng để

vinh danh Thiên Chúa, chúng ta làm chứng cho Thiên Chúa, chúng ta làm sáng Danh Ngài trong mọi thời đại, trong mọi nơi, trong mọi tầng lớp mà anh chị em đang có.

Hôm nay những gì được chia sẻ, tôi gởi đến những lời chân thành này cho tất cả những người Mẹ, cho tôi cơ hội để làm Mẹ của những người Mẹ Công Giáo, và những hội đoàn chọn tôi làm gương mẫu cho những người Mẹ trên trần gian, những người làm vợ, những người làm con cũng có những giây phút và cũng có những hoàn cảnh làm cho con người không thể chịu đựng nổi.

Nếu chúng ta không nghĩ về Thiên Chúa, không tìm đến Ngài và không tìm đến những lời mà Ngài đã hứa thì chúng ta không có còn đường giải thoát và tiếp tục sự đau khổ đó nó làm chủ chúng ta.

Sự đau khổ đến với chúng ta, biết rằng mình không thể tránh khỏi, và biết rằng mình không thể đẩy xa đi lề luật của Thiên Chúa, chúng ta hãy cầu nguyện để nhờ ơn Chúa và xin Ngài giúp cho chúng ta để làm chủ nó, chấp nhận nó, đón lấy nó, để từng phút, từng giây trong cuộc đời đối diện, dù là những sự chua xót, cay đắng, chúng ta chỉ có một điều an ủi và hy vọng vào Thiên Chúa là Ngài rất công bằng.

Sự cầu nguyện mà chúng ta liên lỉ dễ dâng lên Ngài, chúng ta chấp nhận đời sống hiện thực mà mỗi bối cảnh đều có, tuy khác nhau, nhưng chúng ta sống trong lề luật của Thiên Chúa, chúng ta sống theo do Thiên Chúa đã ban cho chúng ta với Giới Luật của Ngài, thì chúng ta cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc của cuộc đời này và hạnh phúc của đời sau.

Dẫu biết nghịch cảnh đau khổ nhưng chúng ta đã chọn làm chủ nó, luôn hy vọng. Đừng bao giờ bỏ cuộc và cũng đừng bao giờ thất vọng với đời sống con người đang gặp, xin Chúa ban thêm ơn sức cho anh chị em để trong sự kiên trì gắn bó. Mỗi đời sống khi chúng ta quyết định làm chủ nó, quả thật rất có ý nghĩa, dầu vẫn âm thầm, dầu ở bên cạnh nhưng mạnh mẽ vì có Thiên Chúa can thiệp cho đời sống của anh chị em.

Hãy đến với Ngài. Hãy tin tưởng Ngài. Hãy phó thác cho Ngài tất cả toàn bộ đời sống của chúng ta và đời sống của người nhà của chúng ta, bước đường chúng ta đang đi và đối diện. Đừng để cho chúng ta rớt vào trong những thảm cảnh mà xã hội ngày nay, có sự ly tan và đi ngược lại những Giáo Lý mà Thiên Chúa ban cho đời sống gia đình.****

Không có gì hạnh phúc bằng, không có gì mỹ mãn bằng sự chờ đợi để được thành công, cho những linh hồn đó họ được cảm nhận Chúa, họ biết trở về với Chúa và họ biết xin lỗi Chúa.

Đó là điều mà là những người con cái chúng ta cảm nghiệm được những điều mà Chúa ban cho chúng ta, hiểu được giá trị của mình và những công việc mà mình đem lại lợi ích cao trọng, đưa về cho Ngài những linh hồn mà Ngài đã đổ Máu vì nhân loại, huống chi những người đó là người chồng, người con và người thân của chúng ta. Chúng ta không thể nhìn những người đó bước vào những hố sâu tội lỗi mà chúng ta không làm gì hết, chúng ta bó tay, chúng ta không làm được cách này thì làm cách khác, bằng sự cầu nguyện, bằng sự thinh lặng và bằng những việc phúc đức khác để thay thế cho những sự việc mà chúng ta cầu xin cùng Thiên Chúa, để sự hợp tác là làm chủ nó, đón nhận nó trong hy vọng và liên lỉ với một đời sống tin tưởng vào Thiên Chúa.

Những việc Ngài làm và sự trả lời của Thiên Chúa cho chúng ta là sự thành công đem những linh hồn người thân của chúng ta về với Ngài, là sự hiển hách Ngài ban cho chúng ta, là những danh hiệu mà tất cả anh chị em nhớ đến tôi*****, đến với tôi và cầu nguyện với tôi, như những lời tôi thấy được, của sự khẩn cầu của những người nhớ tới cầu nguyện cùng Thiên Chúa.

Tôi sẵn sàng để cầu nguyện cho tất cả những bậc làm vợ, làm mẹ trong gia đình, là con, để với vai trò trong đời sống mà chúng ta được chọn lựa, dẫu tôi đã ra đi, anh chị em vẫn còn, nhưng chúng ta là kiếp con người mà Thiên Chúa tạo dựng nên. Ngài đều có những chương trình sắp đặt cho mỗi một người, nếu chúng ta không đón nhận những điều này thì chúng ta cũng gặp những điều khác trong cuộc đời. Vậy trong vai trò mà chúng ta được mời gọi hãy sống hết mình trong sự phó thác, tin tưởng vào Thiên Chúa, để mỗi một người đều có câu trả lời nơi Thiên Chúa ban cho chúng ta, để thích hợp với đời sống.

Cần nhất chúng ta đừng bỏ cuộc, đừng từ chối nó để những ngày còn lại chúng ta cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy vui mừng đã được thành công trong những cái mà chúng ta tự làm chủ nó, để ngày hôm nay có những thành quả tốt đẹp, và anh chị em cũng được thế hệ đầu tiên, thế hệ đã qua cũng như thế hệ còn lại, trong mọi hoàn cảnh đều xảy ra cho mỗi một con người qua mọi tầng lớp trong xã hội, qua mọi vai trò trong cuộc sống.

Chúng ta là những người con của Thiên Chúa, là những người trong cảnh sống thế gian, trong cảnh sống thế thái nhân tình, đều trải qua những khốn khổ, những mồ hôi, những nước mắt, những nghẹn ngào, những oan ức, nhưng tất cả mọi điều đó chúng ta chỉ có một hy vọng duy nhất, chúng ta cầu nguyện, trao trọn cho Thiên Chúa của chúng ta.

Ngài là một Người công bằng. Ngài là một Người có quyền. Chính những quyền năng đó sẽ trả lại công bình cho những công việc mà chúng ta làm, những công việc mà chúng ta tin tưởng và hợp tác, để đời sống của chúng ta mãi mãi có những tiếng thơm, mãi mãi không bị thẹn với lương tâm, không bị thẹn với sự trốn tránh, để chấp nhận, nhất là trong ơn nghĩa của Chúa, để chúng ta có được bằng an trong cuộc sống.

Đó là điều mà tôi gặp gỡ chị L. Hôm nay với những sự chia sẻ này, tôi hy vọng chị có cơ hội chia sẻ với tất cả những anh chị em mà chị gặp.

Hãy tiếp tục kiên nhẫn với vai trò của mình trong mọi hoàn cảnh.

Luôn tin tưởng Thiên Chúa trong sự cầu nguyện, để chúng ta có cơ hội được gặp gỡ nhau, do sự chấp nhận Thiên Chúa. Đó là hạnh phúc nhất mà Chúa ban tặng cho thế giới của anh chị, để chúng tôi có cơ hội để được tiếp xúc với chị, tiếp xúc với anh chị em trong thế giới qua những lời mà tôi chia sẻ. Tôi chỉ biết cảm tạ ơn Chúa cho tôi cơ hội được gặp gỡ những người anh chị em trong thế giới, cho tôi cơ hội để chia sẻ những điều này, dù đã đi qua, nhưng đây là sự sống động thật sự của một thời điểm mà Chúa ban cho thế giới anh chị em đang sống, để tôi cũng có cơ hội làm vinh danh Chúa, làm chứng cho Thiên Chúa, làm sáng danh Ngài.

Tôi hy vọng anh chị em cũng thế.

Chúng ta cùng chung một tinh thần, luôn luôn tôn kính, thờ lạy, luôn luôn làm những điều Thiên Chúa muốn chúng ta. Luôn luôn phải làm sáng Danh Ngài, luôn luôn có cơ hội vinh danh Ngài trong mọi nơi, mọi chỗ mà anh chị em có cơ hội, dẫu biết là thời gian, dẫu tôi đã ra đi, hay anh chị em vẫn còn, nhưng chúng ta vẫn chung một lòng thờ lạy Chúa, yêu mến Chúa, vinh danh Chúa và sáng danh Chúa ở trong mọi, mọi lúc nếu chúng ta có cơ hội.

Tôi xin Chúa ban bình an cho chị L. Xin Thiên Chúa ban thêm sức cho chị, để chị kiên trì, mạnh mẽ, vững vàng trong đời sống đức tin, để đón nhận những lời của Thiên Chúa, cũng như đón nhận những vị Thánh chị xin Ngài gặp gỡ, để những lời này sẽ được loan truyền cho thế giới mà chị đang sống, là một thế giới mà Chúa ban tràn đầy hồng ân để giúp cho những anh chị em và cho chúng tôi có cơ hội sống lại những giây phút và có sự chia sẻ những lời này cho thế giới mà anh chị em đang sống trong hiện tại.

Tôi xin một lần nữa chào chị L. Chúc chị luôn luôn có một niềm tin tưởng vào Thiên Chúa, mạnh mẽ làm chứng cho Ngài ở thế giới mà chị đang sống. Tôi cũng cảm ơn chị đã dành thời gian để gặp gỡ tôi và cho tôi những lời này, là cơ hội cho tôi được làm sáng danh Chúa trong thời đại này, dẫu tôi đã về với Ngài.

Tôi cảm ơn Chị. Chào chị L..

Thánh Monica

12:02 sáng

*Không phải ngẫu nhiên mà bây giờ Giáo Hội đã chọn mỗi năm một ngày để kỷ niệm Lễ của Thánh Monica (ngày 27 tháng 8) trước ngày Lễ của con trai của Ngài, vì nếu không có tất cả những lời cầu nguyện, ăn chay, nước mắt, và hành động qua bao nhiêu năm của Thánh Monica để được sự biến đổi của con trai của Ngài, thì sẽ không có Augustinô là một giám mục, là một vị Thánh hoặc là một Tiến Sĩ của Giáo Hội.

** Trong thông điệp cho L. vào cùng ngày này, Thánh Augustinô cũng nói điều tương tự về L., muốn xem L. như một “vị thánh” (mặc dù L. đang trong quá trình trở thành một vị thánh như là các tín hữu).

*** Thánh Monica nói rằng Ngài đã được Thiên Chúa kêu gọi  đến hôn nhân, đến cuộc hôn nhân này, vì trong Thiên Chúa không có sự ngẫu nhiên. Khi con người hiện đại nhìn thấy sự chịu đựng đau khổ lâu dài trong cuộc hôn nhân của Thánh Monica, thì sẽ đặt câu hỏi về ơn gọi của Đức Chúa Trời phải chăng cho một cuộc sống đầy đau khổ. Bởi chư, trước hết, ơn gọi của  Thiên Chúa cho bất cứ một ai đều không phải dễ dàng và đều phải vác thập giá đầy ý nghĩa. Thứ hai, gặt hái được hoa quả tốt là sự hiển nhiên. Bởi vì Thánh Monica đã chấp nhận thập giá của mình và đã vác thập giá của mình giống như Chúa Giêsu, cho nên Thánh Monica đã đạt được sự cứu rỗi cho mình, và cho người chồng vô thần của mình, và cho người con trai rất ngổ nghịch của mình, là Augustinô, mà hiện là một trong những vị Thánh lớn nhất của Giáo Hội. Thứ ba, Augustinô là một trong số những người con đã được sinh ra bởi cuộc hôn nhân này, mà con cái là lý do mà Thiên Chúa đã thiết lập hôn nhân. Cuối cùng, Đức Gioan Phaolô II, trong triều đại giáo hoàng của mình, đã sửa chữa các thủ tục trong Giáo Hội về việc hủy bỏ hôn ước hôn nhân một cách quá tự do, và Ngài đã dạy rằng một cuộc hôn nhân khó khăn không nhất thiết hội đủ điều kiện để được hủy bỏ – các chỉ tiêu thành lập cho các trường hợp mới là điều kiện để hủy bỏ hôn ước hôn nhân. Tiếc thay, con người hiện đại và nhiều người trong Giáo Hội không thể chấp nhận rằng một cuộc hôn nhân không được hạnh phúc cần phải có sự chịu đựng để được duy trì, như hai vợ chồng đã đồng ý theo như nghi lễ hôn nhân của Giáo Hội.

**** Những giáo lý này của Thiên Chúa đã có từ Kinh Thánh hay từ Giáo Hội của Ngài,và có thể là bất kỳ các vấn đề nghiêm trọng hiện nay đang ảnh hưởng đến các gia đình ngày nay, chẳng hạn như: trẻ em không tôn trọng cha mẹ, người vợ không phục tùng chồng mình, người chồng không yêu thương vợ mình y như Chúa Kitô yêu thương hội Thánh, tình dục ê chề, thèm muốn người vợ của người hàng xóm (hoặc người chồng), việc sử dụng sách báo khiêu dâm, việc sử dụng bất hợp pháp của các phương pháp ngừa thai (nhất là việc sử dụng thuốc ngừa thai mà cũng có thể là thuốc phá thai luôn thể),giết người bằng cách phá thai.

***** “Thánh Monica”

Mạc Khải Mới Qua Bí Tích Thánh Thể

http://www.nrtte.net

error: Content is protected !!